Chương trước
Chương sau


Khải Tề đi trên đường cầm điện thoại xem hình ảnh của cậu và Giang Thiệu mà nở ra một nụ cười rất tươi.

Dòng người xung quanh vội vã trong những ngày tháng cuối năm chuẩn bị đón dịp năm mới.

Khi đang đứng đợi đèn đỏ thì lại thấy Nhã Hoà khoác Giang Thiệu còn chú thì ôm lấy eo người đàn ông đó, cả hai cười với nhau rất vui vẻ, hai gương mặt sát vào cùng nhau bước vào khách sạn.

Tay của Khải Tề run rẩy cả lên cầm chặt điện thoại, chuyện gì xảy ra trước mắt mình vậy? Sao có thể xảy ra được chứ! Khải Tề liền gọi cho người mình yêu, đầu dây bên kia bắt máy:

- Nhớ chú rồi sao?

- Chú chuẩn bị về chưa?

- Một lát nữa chú về ngay

- Giờ chú đang ở đâu vậy?

- Chú đang... dùng tiệc với mọi người trong nhà hàng

Khải Tề lập tức tắt máy rời khỏi chỗ đó còn Giang Thiệu đứng trước cửa phòng nhìn vào điện thoại, nói cho Tiểu Tề biết mình đưa Nhã Hoà vào khách sạn thì lại không vui.

Giang Thiệu dìu Nhã Hoà bước vào trong phòng, đỡ anh nằm xuống giường thì anh đột ngột nắm lấy tay Giang Thiệu:

- Giáo sư không muốn ở lại sao?

Ông chú liền hắc tay của Nhã Hoà kèm theo đó là một khuôn mặt hắc ám, đầy lạnh lùng:

- Dương Nhã Hoà! Đừng có dùng trêu trò với tôi, tôi thấy anh say nên mới đưa tới đây nghỉ ngơi thôi!

- Giáo sư... Tôi làm gì cho anh hiểu lầm sao?

- Anh tự hiểu bản thân muốn gì đi. Khải Tề là người của tôi, anh nên biết điều mà tránh xa. Đây là lời cảnh cáo.

Giang Thiệu quay người rời đi đóng cửa một cái đùng, Nhã Hoà ngồi dậy nhìn ra cửa mà khẽ mỉm cười.

Ông chú lái xe về nhà rất vui vẻ, trên tay cầm những món ăn vặt nhóc con nhà mình thích đi vào nhà lại bắt gặp một gương mặt đầy giận dữ:

- Em đói rồi à? Anh mua nhiều món em thích lắm đây.

Khi này Giang Thiệu mới để ý thấy có cái vali để ở gần cậu nhóc con nhà mình:

- Chú mới ở đâu về?

- Thì chú mới đi ăn tiệc tất niên về, em quên rồi sao?

Khải Tề đứng lên, ông chú cầm túi đồ đưa tới cho cậu thì bị Khải Tề hất tung ra khắp sàn nhà:

- Chú vẫn muốn lừa tôi. Tôi đã cho chú cơ hội rồi mà chú vẫn chọn nói dối tôi

Giang Thiệu đầy ngơ ngác nhưng vẫn dùng vẻ ấm áp, dịu dàng để dỗ dành của nhóc nhỏ. Ông chú nắm lấy tay của cậu:

- Em sao vậy? Bình tĩnh nói cho chú nghe đi

Khải Tề bực tức đẩy Giang Thiệu ra xa, khuôn mặt đầy phẩn nộ kèm theo sự hờn tủi:

- Tôi không muốn nói chuyện với chú nữa, tôi quá mệt rồi

Cậu nam sinh kéo vali ra tới cửa thì Giang Thiệu đi tới giữ lấy tay của cậu:

- Tiểu Tề, trời tối rồi em còn muốn đi đâu vậy?

- Buông tay tôi ra

Sự kiên quyết của Khải Tề khiến cho Giang Thiệu phải bỏ tay ra. Cậu một mạch đi ra khỏi nhà, ngồi lên một chiếc taxi:

- Quý khách muốn đi đâu?

- Chú chở cháu về thành phố A nha!

- Cháu đùa chú à? Ngoại tỉnh mà còn rất xa nữa hay chú đưa cháu ra bến xe ở đó có xe giường nằm thoải mái lắm!

- Dạ được

Chiếc xe được lái đi, Khải Tề khi này ngồi tựa đầu vào cửa nhìn ra ngoài trời, chú tài xế đột nhiên lên tiếng:

- Cãi nhau với người yêu sao? Có gì cũng phải từ từ ngồi lại nói chuyện cho rõ ràng nếu không có thể sẽ hối hận đó

- Nhưng anh ta cùng người khác vào khách sạn cháu nhìn thấy rất rõ ràng mà

- Có những chuyện tai ta nghe, mắt ta thấy nhưng chưa chắc là thật

Chú tài xế đánh mắt qua gương chiếu hậu mà khẽ mỉm cười còn cậu thì chỉ im lặng.

Khải Tề đi tới bến xe thì đã có rất nhiều xe chuẩn bị xuất phát và mai mắn là có xe về thành phố A - nơi cha mẹ cậu đang sinh sống.

Cậu vội vàng mua vé xe rồi nhanh chóng kéo vali lên xe ngồi vào chỗ giường nằm của mình. Mới ngã lưng xuống thì Giang Thiệu xuất hiện trước mặt cậu:

- Chú đến đây làm gì hả?

- Chú đến nhà bạn học, còn cháu?

Khải Tề nghiến răng nghiến lợi nhưng không thể làm gì được nên giả vờ nhắm mắt lại ngủ còn Giang Thiệu thì nằm lên cái giường bên cạnh của cậu. Nghiêng người qua hôn lên cái má mềm ấy:

- Ngủ ngon.

- Không ngủ nữa, tôi thức.

Giang Thiệu lại cười ấm áp rồi đưa tay xoa mái tóc mềm mại kia:

- Đường xa nên em nghĩ ngơi chút đi.

- Chú lo cho thân già mình đi

Ông chú càng nằm sát qua mép giường để gần cậu hơn rồi thì thầm:

- Em hiểu lầm...

- Tôi muốn ngủ, chú im lặng đi.

Khải Tề quay người qua một bên, ông chú vẫn nằm nhìn về hướng của cậu. Ông chú cởi áo khoác ra chùm lên cậu. Nhóc con bướng bỉnh!

Mới tờ mờ sáng Khải Tề đang ngủ ngon say giấc thì bị Giang Thiệu lay người:

- Tới nơi rồi Tiểu Tề

Tay dụi dụi mắt, vung vai rồi cậu mở mắt ra đầy mệt mỏi liếc nhìn Giang Thiệu nhưng không để ý chú mà ngồi dậy thì thấy cái áo khoác trên người, cậu nhìn nó một lúc rồi bước xuống giường.

Giang Thiệu cũng nhanh chóng đi theo sau sát bên cậu nhóc của mình xuống xe. Khải Tề cố tình đi nhanh lên nhưng chú vẫn theo kịp:

- Em đi cẩn thận đó.

- Kệ...

Đang nói thì cậu vấp phải đá, sắp té ngã thì Giang Thiệu liền ôm lấy eo kéo cậu vào trong lòng mình:

- Ngoan đi

Khải Tề ngước lên nhìn chú rồi phút chốc liền đẩy chú ra hai người nhìn nhau chầm chầm thì lúc này có chiếc xe dừng lại bên cạnh họ. Đi xuống xe chính là cha mẹ của cậu:

- Sao nói chiều mới tới mà?

La Kỳ đi tới ngắm nghía đứa con trai của mình còn Tống Phùng cũng bước tới lên tiếng:

- Xe cậu đâu rồi Giang Thiệu? Sao hai chú cháu đi bộ thế này?

- Tiểu Tề thương tôi lái xe đường xa mệt nên mới kêu tôi đi xe giường nằm về cho khoẻ

Giang Thiệu vừa nói vừa xoa đầu cậu, Tống Phùng cũng rất hài lòng mà cười:

- Con trai tôi hiểu chuyện như thế rồi à!

- Được rồi lên xe hết đi - La Kỳ hối thúc

Hành lí cho vào cốp xe, người cha và mẹ lên phía trước ngồi, Giang Thiệu mở cửa phía sau ra rồi Khải Tề bước vào trong, chú liền ngồi vào sát bên cạnh mà còn lén nắm tay cậu.

Khải Tề ngồi khép nép, đặt tay lên đùi quay mặt nhìn ra ngoài. Ông chú này không dừng lại ở đó mà tự nhiên nằm xuống đùi của Khải Tề, khiến cậu phải kinh ngạc:

- Để chú nằm một chút nhé Tiểu Tề, đêm qua chú mất ngủ

- Đâu ai kêu chú về cùng, chú ngồi dậy đi tôi... Tiểu Tề cũng mệt - Khải Tề nheo mày

- Tiểu Tề nói năng cho đàng hoàng, để chú nằm một lúc đi - Tống Phùng nghiêm giọng

Khải Tề cũng chỉ có thể nghe theo mà chấp nhận cho người đàn ông mặt dày nằm trên đùi. Giang Thiệu ngước nhìn cậu rồi lại khẽ mỉm cười.

Đi về đến ngôi nhà thân quen là Khải Tề lập tức kéo va li vào phòng của mình, đầy khó chịu nằm xuống giường:

- Chọc mình tức chết mất. Đúng là người đàn ông mặt dày, không có liêm sỉ...

Vừa tức giận vừa chửi người đàn ông đó thì cậu dần ngủ thiếp đi và sau đó lại bị đánh thức bằng tiếng chuông điện thoại do Nhất Lục gọi tới:

- Mày bây giờ có ổn không đó?

Khải Tề nghe thấy lời hỏi thăm của người bạn thân thì tỉnh hẳn lên:

- Tao vẫn tốt, tự dưng lại hỏi tao vậy?

- Tao hỏi mày và giáo sư...

- Đừng có nhắc đến người đàn ông đó nữa

- Được, tao biết rồi nhưng chắc chuyện không bình thường đâu ha! Mày quậy banh cái nhà rồi

- Sao mày biết được?

- Tao qua tìm mày thì gặp chú Dương Chí qua dọn nhà giúp giáo sư

Trong khi đang nói thì cái người tên Dương Chí ấy cứ ôm lấy Nhất Lục rồi hôn vào cổ cậu:

- Trong nhà tệ lắm sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.