Một nụ cười ấm áp như nắng ban mai trên khuôn mặt Giang Thiệu. Ông chú ôn nhu nắm lấy bàn tay cậu:
- Người trước mặt chú đây
- Vậy chú yêu em từ khi nào?
- Từ lúc còn trong bụng? Khi tập đi? Hay lúc biết gọi tiếng "chú Thiệu"? Chú cũng không biết tình cảm này bắt đầu từ khi nào nhưng chú vẫn mang trong mình suy nghĩ phải bảo vệ em, bên cạnh em, yêu em.
Khải Tề lập tức nằm xuống gối đầu lên đùi chú, hít thật sâu, cười thật tươi:
- Chỉ giỏi nói xạo!
Chú chẳng yên mà chọc ghẹo cái mũi nhỏ nhắn:
- Em ngủ chút nữa đi. Chú nấu bữa sáng rồi gọi em
- Không cần đâu, bây giờ cũng không ngủ được nữa
Khải Tề ngồi dậy lon ton chạy vào nhà tắm của Giang Thiệu. Người đàn ông thấy nhóc con đáng yêu như thế thì lòng tràn ngập niềm vui, hạnh phúc mà bật cười.
Hai bàn tay đan chặt vào nhau, sánh đôi bên nhau đi trong trung tâm thương mại mặc kệ ánh nhìn của những người khác
- Chú đưa em vào đây làm gì?
- Đi mua nệm và giường mới. Đêm qua nó cứ kêu...
Khải Tề che miệng chú lại rồi nhìn ngó xung quanh sợ ai nghe phải những lời vừa rồi:
- Chú nói cái gì vậy hả?
- Rõ ràng đêm qua em cũng nghe thấy mà!
- Em biết rồi nhưng chuyện này đừng có nói nơi công cộng như vậy!
Giang Thiệu mỉm cười cúi người xuống hôn vào cái má phúng phính đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-non-va-ong-chu-gian-manh/2970773/chuong-57.html