Nhiếp ảnh gia cứ nhăn nhó khó chịu, nhướng mặt nhướng mày vô cùng khó chịu:
- Hai người làm cái gì vậy? Chụp hình cưới mà cứ không vui chút gì hết.
- Xin lỗi! Xin lỗi anh!
Khải Tề cười gượng gật gật đầu, ríu rít lên mà xin lỗi không ngừng. Đàm Tuyết cũng xin lỗi không ngừng. Cả hai sau đó chụp hình cũng không cải thiện hơn chút nào. Người nhiếp ảnh cũng bó tay chẳng thèm nói thêm gì nữa
Bước ra khỏi đó thì hai con người lại chẳng nói với nhau câu nào, Khải Tề liền giữ Đàm Tuyết lại:
- Tôi xin lỗi!
- Chuyện gì chứ?
- Tôi chấp nhận cuộc kết hôn không...
- Không có gì đâu. Tôi nghĩ chắc do cậu có nổi khổ nhưng tôi mong cậu có thể thật sự hạnh phúc
- Cảm ơn cậu
- Tôi nghĩ ra cách này hay lắm!
- Sao?
- Tôi làm bình phong cho cậu và giáo sư bên nhau được chứ?
- Không... không... như vậy thì...
Đột nhiên có chiếc xe chạy tới dừng trước mặt họ. King đi xuống xe rất vui vẻ bước tới chỗ của hai con người này:
- Hai đứa muốn về chưa? Anh sẵn đường đưa về luôn
- Được đó, cảm ơn anh nha!
Đàm Tuyết liền đồng ý rồi liền kéo Khải Tề ra ghế sau ngồi, King cũng vào làm nhiệm vụ tài xế của mình. Sau khi đưa Đàm Tuyết về nhà:
- Khải Tề lên đây ngồi đi
- Em ngồi đây cũng được rồi
- Em thật sự coi anh là tài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-non-va-ong-chu-gian-manh/2968996/chuong-64.html