Cái hộp nhẫn cưới trên tay chàng trai cũng rơi xuống, Khải Tề nắm giữ tay Giang, ánh mắt long lanh cùng Giang Thiệu chạy ra khỏi lễ đường. Tống Phùng phẫn nộ đứng lại quát:
- Mau đứng lại!
- Đây mới là hạnh phúc của con, con không thể sống theo cuộc đời cha muốn được.
Hai người con trai giữ chặt lấy lòng bàn tay nhau, cùng nhau bỏ trốn, ngồi vào trong xe.
Tống Phùng tức giận xô đổ hết những đồ trang trí, khách mời bên trong lại ngơ ngác, hoang mang, bàn tán xì xào:
- Chuyện gì vậy? Cướp rể à?
- Con trai ông Phùng là gay sao?
- Vậy sao còn muốn cưới con gái nhà người ta?
- Trời ơi như vậy thì mang nghiệp lắm đó!
- Chứ không lẽ để cậu nhóc đó yêu đương bậy bạ với với người đàn ông kia
Toàn những lời nói ngày càng khó nghe, càng làm cho Tống Phùng vô cùng khó chịu:
- Cút hết đi!
Những người khách tại đó cũng hoảng sợ mà rời đi, La Kỳ bước tới dỗ dề người chồng của mình:
- Anh... Có em đây rồi đừng nóng giận như vậy!
- Sao không giận được, đứa con trời đánh này với đứa bạn thân lại yêu nhau, lại dắt nhau bỏ đi...
Tống Phùng lại tức giận đến mức mà chẳng thể đứng vững được nữa đến mức phải để cho vợ đỡ.
Khung cảnh tuyệt đẹp nhưng giờ lại thật trống vắng, thật ảm đạm và hoang tàn.
Trên chiếc xe đó, Khải Tề ngồi im thin thít nhìn về phía trước, nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-non-va-ong-chu-gian-manh/2968994/chuong-65.html