Hơi thất vọng, sau này sẽ không có cơ hội té dễ dàng như vậy.
“Tới rồi.” Trình Cần gõ vô lăng nói.
Sở Dương bĩu môi: "Chú Trình, buổi chiều chú tới đón tôi không?"
Cuối cùng Trình Cần cũng nhìn về phía Sở Dương: "Làm phiền tôi đến nghiện rồi à, bộ có chuyện gì sao? Làm phiền bạn học của cậu đi."
"À."
Sở Dương bước xuống xe miễn cưỡng cười vẫy tay chào tạm biệt anh.
Trình Cần nhìn bộ dạng đáng thương của cậu nhóc, như có người xui khiến lại nói thêm một câu: "Những ngày gần đây tôi thực sự rất bận rộn, không có thời gian."
Những lời này khiến sắc mặt của cậu nhóc thay đổi, nói không quá thì cậu như đang mở cờ trong bụng: "Ừm!"
Trình Cần đang ngồi trên ghế trong phòng, cảm thấy trong lòng như một hồn ma. Những chuyện xảy ra khi còn nhỏ anh đã sớm quên mất, nếu không phải ông nội nhắc đến thì có lẽ nó đã bị lãng quên theo dòng chảy của thời gian.
Khi anh trưởng thành, lịch trình kế sách, những bí mật mà anh đã cất giữ bao nhiêu năm như bảo vật đều bị Sở Dương nói từng chữ một nói ra, nói không kích động là không đúng. Trình Cần như đang đứng giữa thành phố, xung quanh bốn hướng đều là các thế lực ra sức giằng co anh, anh không thể biết được bên nào là thiên đường, bên nào là địa ngục, cho dù thiên đường có ở dưới chân thì anh cũng cảm thấy không an toàn, lo lắng như cá mắc lưới.
Trình Cần buộc bản thân phải chỉnh sửa bản thảo, còn Trương Kiến Quốc đang không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-non-thanh-tinh/1801147/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.