Anh đang trốn tránh!
Lúc này, tin nhắn hiện lên hai chữ bệnh viện, Trình Cần có muốn trốn tránh cũng không tránh được, cảm thấy không còn buồn ngủ anh ngồi dậy, lập tức trả lời: "Sở Dương?"
Sở Dương hắng giọng: "Tôi đang ở bệnh viện, anh có thể đến đây được không?"
"Bệnh viện?" Trình Cần đứng dậy mặc quần áo: "Bệnh viện nào?"
"Bệnh viện Trung y."
"Tôi đến ngay."
Khi Trình Cần đến bệnh viện, Sở Dương đang ngồi trên ghế dài ngoài hành lang, trong lòng anh có chút hồi hộp, tự hỏi đứa nhỏ trước mặt là ai, cho đến khi nhìn thấy bàn chân bị băng bó của Sở Dương.
Trình Cần ngồi xổm xuống kiểm tra: "Sao lại thế này?"
Sở Dương nhìn chằm chằm vào mắt Trình Cần, hỏi: "Anh gần đây đi đâu? Tại sao không có ở nhà?"
“Cậu có ý gì?” Trình Cần cau mày suy nghĩ một chút: “Cậu đi tìm tôi sao?”
Sở Dương im lặng một hồi, mới nói: "Tôi xuống lầu nên ngã gãy chân."
Trình Cần thở dài một hơi: "Cậu coi vậy mà số mệnh nhiều chông gai quá, đến chân cũng không giữ gìn cẩn thận."
Sở Dương cúi đầu không nói gì.
Trình Cần đỡ Sở Dương đứng dậy, để cậu dựa vào vai mình: "Tôi đưa cậu đi về, ký túc xá của cậu có ai không?"
“Không về ký túc xá, sẽ gây phiền phức cho các bạn cùng lớp.” Sở Dương nói.
"Vậy đưa cậu trở về chung cư?"
"Chìa khóa để quên ở nhà rồi."
Trình Cần nhướng mày, luôn cảm thấy đây là một cái bẫy tinh xảo: "Vậy cậu định đi đâu?"
Sở Dương đỏ mặt, thận trọng nói: "Nếu được, tôi muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-non-thanh-tinh/1801146/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.