Qua sau một lúc lâu, Phùng Sanh Hàn vừa quay đầu, khăn bố liền rơi xuống ở dưới giường.
Quy Ngư Dương cầm lấy khăn bố, muốn đặt lại ở trán Phùng Sanh Hàn, không thể tưởng được Phùng Sanh Hàn lại mở mắt nhìn thẳng y, chính mình vừa mới giúp hắn toàn thân thoát y chà lau, hắn tính tình bướng bỉnh cổ quái, tỉnh táo lại chẳng phải là nghĩ đến hắn bị chính mình chiếm tiện nghi, Quy Ngư Dương vội vàng giải thích, để tránh Phùng Sanh Hàn hiểu lầm.
“Ngươi vừa rồi toàn thân đổ mồ hôi, cho nên ta giúp ngươi lau thân mình, cũng không có ý đối với ngươi có cái gì không an phận, chờ một lát ta liền giúp ngươi mặc xong quần áo.”
Lời giải thích này, ngay cả chính y cũng cảm thấy không được tốt lắm, chẳng qua đây là sự thật, y chỉ hy vọng hắn không cần tỉnh lại, mượn cớ cãi lộn.
Bất quá Phùng Sanh Hàn chẳng những không ồn ào, ngược lại còn mắt nhìn theo y.
Phùng Sanh Hàn thấy còn thật sự, cả Quy Ngư Dương cũng cảm thấy được hắn nhìn mình như vậy thực sự là rất quái dị, dường như cả khuôn mặt mình đều bị hắn nhìn kỹ, làm cho toàn thân y không được tự nhiên.
“Làm sao vậy? Ta trên mặt có cái gì sao không?”
Thật vất vả mới thốt ra những lời này, bị một nam nhân long dương chi phích nhìn chằm chằm, dị cảm cổ quái làm cho Quy Ngư Dương có điểm không thích ứng.
“Ngươi...... Ngươi đã trở lại.”
Phùng Sanh Hàn si ngốc nhìn hắn.
“Cái gì?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-nhan-khoc/2347969/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.