Lần đó Quy Ngư Dương gặp chuyện không may, bị lưu lạc rồi tai nạn mất đi kí ức, sống dưới một khối óc mới, y đăng khoa ngũ tử, đỗ đạc thành tài rồi cưới một nữ tử làm vợ đem đi rêu rao. Hoàn toàn không nhớ gì đến quá khứ đã từng thề non hẹn biển tương lai không đổi rời với Phùng Hàn Sanh.
Mà năm đó hắn và y yêu nhau, không ai là không biết. Bây giờ y lại “áo gấm về làng” mang theo vợ đẹp, quả thực là như một cái tát đau điếng giáng xuống mặt hắn, không để cho hắn một chút sĩ diện nào. Hắn tưởng chừng tái tim mình đã đứt đoạn, tự dặn với lòng phải đành tâm quên đi, dù gì thì người ta cũng yên bề gia thất. Dẫu rằng ngày xưa tình có như thủ túc thì giờ đây cũng chẳng khác gì nước trôi qua cầu, xem nhau như người lạ.
Ấy vậy mà, y kai không biết mình vô lại lại ngang nhiên tìm đế cửa, thừa cơ y không tỉnh táo mà từ từ chiếm tiện nghi rồi ăn sạch. Thử hỏi, y xem hắn là thứ gì chứ? Mời các bạn cùng đón đọc truyện ngôn tình đam mĩ đầy ngược tâm này!
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.