Diệp Khải Nguyên ngồi yên ở đó, ánh mắt chất chứa một cảm xúc không thể diễn tả được, vừa như xót thương, vừa như lãnh đạm.
Giết người! Không phải là chuyện vui sướng gì.
Đột nhiên bên ngoài cửa sổ vang lên những tiếng cười như tiếng chuông ngân, đó là Thượng Quan Tiểu Tiên.
- Đao nhanh thật.
Tiếng cười vẫn còn ở bên ngoài cửa sổ thì thân người của nàng đã từ ngoài cửa lớn lướt vào, mềm mại uyển chuyển như một con chim én.
Diệp Khải Nguyên vẫn còn ngồi yên ở đó, thậm chí cũng chẳng thèm đưa mắt nhìn nàng ta.
Bây giờ vô luận Thượng Quan Tiểu Tiên xuất hiện lúc nào đi chăng nữa, Diệp Khải Nguyên cũng đều không cảm thấy khác thường.
Thượng Quan Tiểu Tiên vỗ tay cười nói:
- Ta quả thật không nhìn sai ngươi, ta xưa nay chưa bao giờ nhìn thấy qua một đao nhanh như vậy.
Diệp Khải Nguyên đột nhiên cười nhạt nói:
- Ngươi còn muốn xem nữa chứ?
- Ta không muốn, ta cũng biết là ngươi sẽ không giết ta, dùng đao này mà giết một nữ hài nhi khổ cực bơ vơ, nếu Thiên Địa Nhất Đao biết được, nhất định sẽ rất tức giận.
Nàng cười kiêu hãnh, nói tiếp:
- Huống hồ, ngươi vốn nên cảm kích ta mới phải, nếu không phải là ta hôm qua bảo Hoa Tử Thanh để lại hai bao thuốc, thì hôm nay ngươi cũng chưa hẳn có thể giết được hắn.
Diệp Khải Nguyên không thể phủ nhận.
Thượng Quan Tiểu Tiên tươi cười nói:
- Nhưng ta cũng rất cảm kích ngươi, ngươi xem như đã vì ta mà giết một người.
Câu nói này giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-nguyet-ung-phi/195377/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.