Có loại người mà khi ta muốn tìm họ, có đập vỡ đầu cũng chẳng tìm ra, còn khi ta không muốn gặp họ, thì họ lại cứ xuất hiện ở ngay trước mắt ta.
Thượng Quan Tiểu Tiên dường như là loại người như vậy.
Nàng ta một tay ôm bụng, một tay chỉ Diệp Khải Nguyên, cười khì khì nói:
- Ngươi chiếm nhà của người ta, lại chiếm giường của người ta, người ta quay về, cũng chẳng nói tiếng gì. Chẳng qua chỉ kêu ngươi nhường giường, ngươi cũng không chịu, điều này không tránh khỏi quá lố hay sao?
Chưa dứt lời, đã cười chảy cả nước mắt, cười gập cả bụng.
Diệp Khải Nguyên ngược lại thấy nặng nề khó thở. Lúc này chàng đã hiểu rõ chuyện này như thế nào rồi.
Nữ nhân này không những là một con hồ ly mà cò là một con quỷ, chuyện gì cũng có thể làm được, trò gì cũng có thể nghĩ ra được.
Thượng Quan Tiểu Tiên vẫn còn đang cười không ngừng, làm như từ trước đến giờ chưa bao giờ nhìn thấy chuyện đáng cười như vậy cả.
Thôi Ngọc Chân ngạc nhiên nhìn, nhịn không được hỏi:
- Y thị là ai vậy?
Diệp Khải Nguyên đáp:
- Y thị không phải là người.
Thượng Quan Tiểu Tiên cười nói:
- Đúng rồi! Ta vốn không phải là người, ta là hoạt thần tiên, vô luận là ngươi trốn đi đâu, ta muốn tìm là tìm được ngay.
Diệp Khải Nguyên không hỏi nàng ta là làm cách nào làm được.
Thượng Quan Tiểu Tiên rõ ràng là luôn chăm chú theo dõi một cách âm thầm Diệp Khải Nguyên trong bóng tối, giống như bóng quỉ vậy.
Thượng Quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-nguyet-ung-phi/195376/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.