Lãnh Hương viên.
Đêm lạnh, hương mai, không một vết chân người.
Những tiếng kêu vi vu trong rừng mai là gió, hay là của những oan hồn chết đêm qua ở đây?
- Ngươi vẫn chưa gặp lại được Hàn Trinh sao?
- Chưa.
- Vậy thì có lẽ y đang ở đây.
Diệp Khải Nguyên thở dài:
- Ta mong rằng không phải là tìm thấy cái thi thể của y.
- Còn những thi thể kia?
- Không tìm thấy đâu.
Khắp nơi, Thính Đào lâu, mọi vết máu đều được lau chùi rất sạch.
Ai thu dọn thi thể của bọn họ vậy?
Thi thể của bọn Vệ Thiên Bằng đêm qua còn ở đây mà.
... Ai thu dọn thi thể của bọn họ chứ?
Không trả lời, không ai có thể trả lời.
Mưa đã cách một đêm. Đêm qua nước đã kết thành băng.
Gió rét trên mặt, không giống như gió mà giống như đao.
Hàn mai trong Lãnh Hương viên càng thơm hơn.
- Ngươi có nhìn thấy ngọn lửa đèn không?
- Không.
- Ngọc Tiêu lẽ nào không ở đây?
Đột nhiên, trên con đưòng như kết băng, cơ hồ vang lên tiếng bước chân rất nhẹ.
Đêm lạnh thế này, có ai lai độc hành trên con đường băng như vậy? Hẳn là oan hồn của những người đó?
Hồn quỷ sao lại có tiếng bước chân?
Lại không có ánh đèn, không đèn không sao không trăng.
Trong bóng đêm phảng phất xuất hiện bóng người, đang chậm rãi đi ra trên con đường nhỏ trong rừng mai.
Người này đi rất chậm, thỉnh thoảng nhìn bên này ngó bên kia, tựa như đang tìm kiếm một cái gì vậy.
Trong đêm thâu lạnh lẽo, trong rừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-nguyet-ung-phi/195374/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.