Trong gian phòng nhỏ như thế này lại có đến tám, chín người cơ hồ toàn là nữ nhân. Hơn nữa đều là những thiếu nữ còn rất trẻ, rất là diễm lệ. Toàn bộ lại đều mặc đạo trang.
Ở đâu mà đến đông nữ đạo sĩ như thế?
Diệp Khải Nguyên cơ hồ đã cho rằng mình đã đi lầm chỗ, nhưng Đinh Linh Lâm lại vẫn còn ở trong đó.
Đinh Linh Lâm ngồi không nhúc nhích ở đó, ánh mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc, không những kinh ngạc mà lại còn thoáng vẻ sợ hãi nữa.
Phía sau nàng có hai vị đạo nhân đang đứng, trước mặt còn có năm vị nhưng ánh mắt của nàng lại đang chăm chú vào một nam nhân.
Một lão nhân, một lão đạo nhân.
Y đang ngồi trên một chiếc ghế dựa vào cửa sổ, trên người mặc một đạo bào thêu bằng gấm, mái tóc giống như những sợi bạc, bới lên thành một búi tóc đạo sĩ, cắm xéo một cây bích ngọc trâm, trên thắt lưng màu vàng đó, cũng cắm xéo một ống tiêu ngọc bóng mượt.
Tuổi tác của y cũng phải trên sáu mươi, nhưng sắc mặt lại vẫn hồng nhuận, ngay một nếp nhăn cũng không thấy đâu, một đôi mắt sáng long lanh.
Ngồi ngay ngắn ở đó, Đinh Linh Lâm cũng nhìn thấy thân hình của lão nhân rất là ngay thẳng, tuyệt không có chút vẻ gì già lão cả. Chòm râu dài như những sợi bạc dưới cằm bây giờ lất phất, được giữ gìn chỉnh tề và rất sạch sẽ.
Diệp Khải Nguyên từ trước tới nay chưa bao giờ nhìn thấy qua một đạo nhân ăn mặc đẹp đẽ, chú ý đến vẻ ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-nguyet-ung-phi/195373/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.