Bên ngoài hơi sương giăng mờ, đêm càng khuya, gió càng lạnh.
Vệ Thiên Bằng ngửa mặt hướng gió hít một hơi thật sâu, đột nhiên gọi:
- Hàn Trinh!
Hàn Trinh vội bước tới, lên tiếng:
- Dạ!
Vệ Thiên Bằng nói:
- Ngươi có biết Phiêu Hương biệt viện đó ở đâu không?
Hàn Trinh hỏi:
- Chúng ta đi bây giờ à?
Vệ Thiên Bằng nói:
- Tiên hạ thủ đích vi cường, câu nói này chắc ngươi đã nghe qua rồi?
Hàn Trinh nói:
- Chắc là tên Diệp Khải Nguyên đó..
- Diệp Khải Nguyên thế nào?
Hàn Trinh đáp:
- Diệp Khải Nguyên bây giờ nhất định đã có sự phòng bị, bọn ta bây giờ nếu đi sống mái cùng hắn một trận thư hùng, bất luận ai thắng ai bại, hai bên đều khó tránh khỏi bị thương tổn. Há không phải để cho kẻ khác ngư ông đắc lợi à?
Vệ Thiên Bằng nói:
- Ai nói bọn ta muốn cùng hắn đánh nhau chứ?
Hàn Trinh hỏi:
- Không phải như thế sao?
Vệ Thiên Bằng đáp:
- Đương nhiên không phải.
Khóe miệng lộ ra một nụ cười hiểm của loài hồ ly, lâu sau lão mới nói:
- Bọn ta bảo ý mật báo tin tức cho hắn, muốn cùng hắn kết bằng hữu.
Ánh mắt Hàn Trinh lóe sáng lên, y mỉm cười nói:
- Tại vì Thiên Địa Nhất Đao xưa kia cũng có ân nghĩa với bọn ta, bọn ta lần này đến không phải là muốn tính sổ với hắn, mà là báo ân.
Vệ Thiên Bằng nói:
- Không sai chút nào!
Hàn Trinh tiếp:
- Nam Hải nương tử đã chết rồi, những kẻ khác không đáng phải lo, bọn ta nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-nguyet-ung-phi/195367/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.