Càng về khuya, sương càng lúc càng dày.
Trong xe ngựa, cô em từ đầu đến giờ vẫn ngủ say, cô chị ngáy nhè nhẹ mắt đã khép kín, nhưng trên khuôn mặt lại mang một nụ cười mãn nguyện.
Tây Môn Thập Tam nhìn tỷ muội họ, trong lòng cảm thấy rất sung sướng và đắc ý giống như là y vừa đánh bại được Đinh Lân vậy. Y mỉm cười muốn uống một ly rượu, nhưng trong lúc ấy bên ngoài có tiếng gõ cửa. Không biết có phải Đinh Lân trở về hay không? Y vội kéo màn cửa sổ lên, nhưng nhìn ta ngoài không thấy ai cả. Y quát lớn:
- Ai?
Không có tiếng trả lời.
Tây Môn Thập Tam do dự giây lát rồi đẩy cửa nhìn ra ngoài. Bên ngoài không có lấy một bóng người. Trong bóng tối, sương lạnh bốc lên từ mặt đất.
"Lúc nãy ai gõ cửa?"
Y kéo sát vạt áo lại cho ấm, rồi lên tiếng hỏi lần nữa, nhưng vẫn không có tiếng trả lời, cái tên đánh xe canh những động tĩnh nãy giờ đâu rồi?
Không khí quả thật là quá lạnh, y chẳng muốn rời khỏi thùng xe ấm cúng này, nhưng mà một người sau khi làm một chuyện tồi bại xong, thường có tật giật mình. Cuối cùng y cũng mang giầy vào và ra khỏi xe, bốn bề là một màu đen thăm thẳm, tĩnh mịch và lạnh cóng.
Cái gã đánh xe lúc nãy bây giờ đang nằm rúc vào một đống cỏ, đầu gục lên đầu gối, hình như là đang ngủ say. Người gõ cửa lúc nãy đâu, chẳng lẽ y nghe nhầm?
Y tuyệt đối không thể nghe nhầm được.
Y hãy còn trẻ nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-nguyet-ung-phi/195366/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.