Chân Đại Đầu bị thương không tiện đi lại nhiều, nhưng cũng may Ngô Lão Cẩu quen thuộc hình dạng mộ thất bình thường, y xem sơ sơ qua liền đã có tính toán.
Như lời Trương Khải Sơn lúc trước, mộ bên dưới Vạn Gia Lĩnh này không tính là đấu lớn, bên trong quả thật cũng không có đồ đạc gì hay ho.
Bên cạnh cái nhĩ thất mà bọn họ té xuống là một cái mộ thất hơi lớn, nhìn theo bày trí và độ lớn nhỏ của quan tài, có thể thấy dường như đúng là mộ thất của chủ mộ. Chỉ vì xung quanh ẩm ướt, quan tài đã bị mục nát hư tổn, đồ bên trong cũng đã nổi mốc giống hệt mấy sợi bông màu đen. Hơn nữa nhìn ra được, vật phẩm chôn theo trong đó rất ít, chỉ có một cái la bàn làm bằng đồng đen được đặt giữa tâm mộ thất, lại vì không được bảo tồn tốt mà làm mất đi trá trị thực tế.
E là người trộm mộ năm đó đến đây cũng cảm thấy ghét bỏ, cho rằng chỗ này quá giản dị, đào một cái đạo động xong lại cảm thấy mình rãnh hơi, một chút minh khí có giá trị cũng không moi ra được, cho nên sau khi mở quan tài ra rồi cũng không thèm đóng lại, bởi vậy mà đồ bên trong mới nổi mốc meo.
Đại Đầu thấy Ngô Lão Cẩu quan sát quan tài một hồi không nói gì, kỳ quái hỏi: “Có phải Ngô đại ca phát hiện được gì rồi không?”
Ngô Lão Cẩu lắc đầu, đang định nói không có gì, vừa quay đầu lại liền thấy Đại Đầu đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-mon-ky-su/1869882/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.