QUYỂN 2: CHIẾN TRANH THIÊN
Khi tin tức Thuợng Hải rơi vào tay giặc được truyền tới Trường Sa, đã là đầu mùa đông năm đó.
Ngô Lão Cẩu cầm tờ báo trong tay, quân đội Trung Quốc thương vong gần ba mươi vạn nhìn đã thấy rợn người. Nhưng làm cho y yên lòng chính là, trong danh sách báo tang của những người có quân hàm đội trưởng trở lên không thấy tên của Trương Khải Sơn.
“Chiến sĩ các nơi, vì chính nghĩa mà cứu nguy đất nước, vận mệnh sớm tối, lấy máu tắm thân ngoài tiền tuyến, xây dựng chiến hào, có chết cũng không lùi bước, trận địa hoá tro tàn, ý chí vẫn cứng như sắt đá, dũng cảm xông lên, chết một cách oanh liệt, dủ chứng tỏ *** thần độc lập của dân tộc, là trụ cột để chấn hưng Trung Hoa.”
Tuyên bố rút quân ở Thượng Hải được viết một cách khí thế ngất trời, cảm động tâm can, cho dù thương vong nghiêm trọng vẫn thể hiện được sự hy sinh của các quân dân đối mặt với nguy cơ khiêu chiến. Nhưng như vậy, Thượng Hải bị chiếm đóng, cửa chính của Nam Kinh và toàn quốc đã bại dưới đạn lửa của giặc, báo hiệu những ngày tháng Trung Quốc bắt đầu bước vào thời kỳ kháng chiến phòng ngự toàn diện.
“Nếu bọn giặc đã chiếm Thượng Hải, chỉ sợ mùa đông này sẽ đánh vào Nam Kinh.” Ngô Lão Cẩu nhíu nhíu mày, buông tờ báo trong tay, ngẩng đầu nói với Giải Cửu bên cạnh: “Cậu thấy sao?”
Giải Cửu nhấp một ngụm trà, bỗng nhiên nói: “Sư đoàn của Phật Gia không bố trí tấn công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-mon-ky-su/1869860/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.