Người đáng tới đúng là Trương Khải Sơn và Chung Thanh.
Ngô Lão Cẩu quay người nhìn thấy Trương Khải Sơn thấp giọng dặn dò Chung Thanh vài câu, người kia gật đầu kính chào một cái theo nghi thức quân đội rồi xoay người rời đi. Sau đó y nhìn thấy Trương Khải Sơn quay đầu nhìn về phía mình, hai người đứng cách nhau khoảng mười mét trầm mặc nhìn mau một hồi lâu, sau đó Trương Khải Sơn nhấc chân đi tới.
“Phật Gia vừa từ Bắc Bình về Trường Sa? Bức điện báo là Lão Bát gửi giùm cho Tiểu Cửu.” Tiếp đón Trương Khải Sơn từ xa, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, Ngô Lão Cẩu liền hối hận.
Phản ứng đầu tiên của y là muốn đem tin tức mà mình biết được nói cho Trương Khải Sơn, bới vì mấy ngày trước mọi người của Cửu Môn nhận được điện báo đều vô cùng lo lắng quay về Trường Sa, chỉ có Trương Khải Sơn và Chung Thanh vì quân vụ và cần phải báo cáo tình hình kết quả đổ đấu lần này cho cấp trên mà ở lại lâu hơn, hôm nay mới trở về. Nhưng mà, trong những lời này hình như không có chữ nào có giá trị với Trương Khải Sơn cả, hơn nữa hắn còn từng nói nếu hai người ở riêng với nhau thì không cần gọi Phật Gia, bây giờ lại gọi lớn tiếng như vậy rõ ràng bại lộ cảm xúc lộn xộn của mình lúc này.
Trên thực tế, Ngô Lão Cẩu vẫn chưa hiểu được vì sao mình cứ nhìn thấy Trương Khải Sơn là cả người liền khẩn trương, càng khiến người ta giận điên hơn là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-mon-ky-su/1869852/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.