Buông bút vẽ mắt trong tay, Nhị Nguyệt Hồng nhìn hàng mi mình tô cả nửa buổi cũng không thành hình, bỗng nhiên thở dài: “Cậu định đứng đó đến chừng nào?”
Tiếng bước chân của Giải Cửu đi có chút chua xót, cuối cùng vén rèm cửa bước vào.
“Nhị gia vừa đổ đấu trở về, nếu hôm nay mệt thì đừng lên sân khấu.” Giải Cửu khẽ cười cười, đứng sau lưng Nhị Nguyệt Hồng, nhìn bóng hai người phản chiếu qua gương.
“Ha?” trên mặt Nhị Nguyệt Hồng nhìn không ra vui hay giận, thản nhiên nói: “Xem ra Giải Cửu gia không chỉ giỏi thiết lập thế cờ, ngay cả làm người cũng hao hết tâm tư a.”
Giải Cửu nghe vậy sắc mặt cứng đờ, môi nhấp nhấp theo thói quen.
Nhị Nguyệt Hồng chưa từng gọi Cửu gia trước mặt hắn, nếu xuất hiện tình huống này thì chứng tỏ hắn đã sắp phát điên rồi. Cho đến nay vẫn chưa có ai nhìn thấy bộ dạng giận đến tím mặt của Nhị Nguyệt Hồng, thứ nhất là vì không có ai bức hắn vào hoàn cảnh tức giận, thứ hai là vì hắn rất ít khi dùng quá nhiều tình cảm cá nhân để đối xử với người khác.
Giải Cửu chỉ nhìn thấy Nhị Nguyệt Hồng bày tỏ tâm tư duy nhất một lần. Lần đó là vừa ngay năm mới, giao thừa thì không thể thiếu tiệc rượu, tửu lượng của Nhị Nguyệt Hồng không tính là tốt nhưng hôm đó hắn uống nhiều ngoài ý muốn. Giải Cửu cùng hắn ngồi ngắm sao ngắm trăng suốt một đêm, khi đó hắn hỏi Nhị Nguyệt Hồng một vấn đề mà bấy lâu nay hắn vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-mon-ky-su/1869851/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.