Chương trước
Chương sau
Buông bút vẽ mắt trong tay, Nhị Nguyệt Hồng nhìn hàng mi mình tô cả nửa buổi cũng không thành hình, bỗng nhiên thở dài: “Cậu định đứng đó đến chừng nào?”

Tiếng bước chân của Giải Cửu đi có chút chua xót, cuối cùng vén rèm cửa bước vào.

“Nhị gia vừa đổ đấu trở về, nếu hôm nay mệt thì đừng lên sân khấu.” Giải Cửu khẽ cười cười, đứng sau lưng Nhị Nguyệt Hồng, nhìn bóng hai người phản chiếu qua gương.

“Ha?” trên mặt Nhị Nguyệt Hồng nhìn không ra vui hay giận, thản nhiên nói: “Xem ra Giải Cửu gia không chỉ giỏi thiết lập thế cờ, ngay cả làm người cũng hao hết tâm tư a.”

Giải Cửu nghe vậy sắc mặt cứng đờ, môi nhấp nhấp theo thói quen.

Nhị Nguyệt Hồng chưa từng gọi Cửu gia trước mặt hắn, nếu xuất hiện tình huống này thì chứng tỏ hắn đã sắp phát điên rồi. Cho đến nay vẫn chưa có ai nhìn thấy bộ dạng giận đến tím mặt của Nhị Nguyệt Hồng, thứ nhất là vì không có ai bức hắn vào hoàn cảnh tức giận, thứ hai là vì hắn rất ít khi dùng quá nhiều tình cảm cá nhân để đối xử với người khác.

Giải Cửu chỉ nhìn thấy Nhị Nguyệt Hồng bày tỏ tâm tư duy nhất một lần. Lần đó là vừa ngay năm mới, giao thừa thì không thể thiếu tiệc rượu, tửu lượng của Nhị Nguyệt Hồng không tính là tốt nhưng hôm đó hắn uống nhiều ngoài ý muốn. Giải Cửu cùng hắn ngồi ngắm sao ngắm trăng suốt một đêm, khi đó hắn hỏi Nhị Nguyệt Hồng một vấn đề mà bấy lâu nay hắn vẫn muốn hỏi: Nhị gia, nếu có một cơ hội thực hiện nguyện vọng, chuyện ngài muốn làm nhất là gì? Ai ngờ, Nhị Nguyệt Hồng quay đầu lại nhìn hắn nửa ngày không lên tiếng. Cho đến khi Giải Cửu đã định buông tha, Nhị Nguyệt Hồng đột nhiên lại nói cho hắn biết một đáp án không phải đáp án.

Hắn nói, khi một thứ từng rất quý trọng bị mất đi, sẽ rất khó động tâm lần nữa. Lúc Nhị Nguyệt Hồng nói chuyện, nhìn theo ánh trăng lạnh lẽo đằng chân trời đến xuất thần. Ánh trăng rọi vào gương mặt anh tuấn của hắn sáng ngời, Giải Cửu đột nhiên nhớ đến chiếc xe tứ mã từ ánh trăng hạ thế trong truyền thuyết Nhật Bản sáng rực đêm khuya. (Chắc là truyền thuyết “Công chúa ống tre”)

Giải Cửu là một người thông minh, hắn không hỏi Nhị Nguyệt Hồng rốt cuộc ngài đã từng mất đi cái gì, nhưng hắn nhớ rõ đêm đó rất lạnh, từ nhỏ thể chất hắn yếu ớt, phải thường xuyên uống thuốc, một lần bị Ngô Lão Cẩu và Tề Thiết Chuỷ gọi là cái ấm sắc thuốc, hơn nữa vừa đến mùa đông thì tay liền rất lạnh. Buối tối hôm đó, Nhị Nguyệt Hồng đã ủ ấm cho bàn tay lạnh lẽo của hắn cả một đêm.

Không giống như Giải Cửu, Nhị Nguyệt Hồng tuy là một người diễn hí khúc, nhưng thể trạng rất tốt, đủ loại kỹ thuật cao lúc biểu diễn và hạ đấu trộm mộ thậm chí là một mình đánh nhau hắn đều đứng đầu. Trên sân khấu hắn có thể là một tuyệt sắc hoa đán thiên kiều bá mị, nhưng một khi đã xoá lớp trang điểm, chỉ cần đứng yên một chỗ, không ai có thể coi thường khí lực của hắn. Giải Cửu từng cẩn thận đánh giá, trong Cửu Môn, khí lực hiệu lệnh trăm quân của Phật Gia có thể mạnh hơn Nhị gia một chút, nhưng mà ngay cả Lí Tam Gia nghe đồn là độc ác nhất, cũng không chắc chắn có thể đánh thắng hắn.

May mà Nhị Nguyệt Hồng tính tình đạm bạc, cho nên chỉ lặng lặng dẫn đám đệ tử canh giữ một khu vực ở Trường Sa, nhưng hắn cũng thắng được cái danh Nhị gia trong Cửu Môn. Kỳ thật chỉ cần hắn nguyện ý, dấn thân vào giới quân đội cũng tốt, trở thành diễn viên chuyên nghiệp cũng tốt, thậm chí là dựa vào cái danh hí tử đứng đầu Lê Viên, muốn vượt trội hay muốn có được vinh hoa phú quý không có gì khó. Giải Cửu không biết Nhị Nguyệt Hồng đã trải qua chuyện gì mới khiến hắn lãnh đạm với thế sự như vậy, cho nên hắn dùng một câu hỏi hy vọng có thể thăm dò quá khứ của Nhị Nguyệt Hồng. Không ngờ lại bị Nhị Nguyệt Hồng đâm lại, không cho hắn được một cái đáp án mà hắn hy vọng.

Giải Cửu không biết từ khi nào hắn bắt đầu quan tâm chuyện của Nhị Nguyệt Hồng. Trên thực tế, mối quan hệ của hắn và Nhị Nguyệt Hồng tốt hơn những người khác trong Cửu Môn, nguyên nhân ban đầu là vì hắn nghe diễn hiểu được. Nhị Nguyệt Hồng tuy là người hành nghề bát phương, nhưng dù sao cũng sinh ra từ gánh hát, có thể có người hiểu được vở diễn của mình, tự nhiên xem như gặp được tri âm. Lại thêm Giải Cửu là người duy nhất trong Cửu Môn học nhiều hiểu rộng, bút giấy nghiên mực bên người đủ cả, chỉ số thông minh lại cao, cùng nói chuyện với Nhị Nguyệt Hồng ngày thường thích phong hoa tuyết nguyệt đương nhiên quá hợp. Cứ vậy, hai người càng ngày càng gần nhau.

Bình thường cũng chỉ có hắn mới có thể ở trong phòng lúc Nhị Nguyệt Hồng đang hoá trang và tháo trang sức, như vậy đã thân mật hơn những người khác nhiều rồi, nhưng cho đến nay Giải Cửu vẫn không hiểu mối quan hệ của bọn họ tốt hơn những người khác bao nhiêu. Tuy hắn bị người đời nói là có tâm cơ quá sâu, suốt ngày chỉ tính toán chuyện có lợi cho mình, kỳ thật, đầu óc hắn cũng không tốt hơn người khác là bao. Cái duy nhất hắn có thể sử dụng, chỉ có giác quan thứ sáu nhạy bén và bản tính thận trọng.

Năm ngoái Nghiêm tiên sinh từng ngỏ ý muốn hắn làm con rễ của ông ta, mà Nghiêm tiểu thư cũng có chút yêu thích hắn. Việc này dù không phải nói toạc ra, hắn cũng vì thế cục của Giải gia chưa ổn định mà tuỳ thời đẩy đưa, nhưng trơ mắt nhìn Nghiêm tiểu thư lớn lên, hắn cũng đoán được lần này Nghiêm tiên sinh đến Trường Sa ngoài muốn tăng cái danh qua lại mua bán, thực tế còn muốn thương lượng chuyện hôn nhân đại sự với Giải phụ (baba nhà họ Giải). Giải Cửu là đương gia của Giải gia, đương nhiên không muốn chuyện của cá nhân mình ảnh hưởng đến cả gia tộc, cho nên mới tính toán bày trận làm sao để Nghiêm tiểu thư tự động từ bỏ cuộc hôn nhân này.

“Ngài biết đó vốn không phải là ý của tôi.” Giải Cửu nhìn gương mặt anh tuấn chưa trang điểm của Nhị Nguyệt Hồng trong gương, chậm rãi nói: “Cho nên mới bất đắc dĩ mời ngài phối hợp diễn màn này.”

Nhị Nguyệt Hồng thở dài một hơi.

Giải Cửu dùng kính ngữ với hắn. Nhị Nguyệt Hồng biết Giải Cửu không phải là người để tình cảm chi phối, như vậy thì chứng tỏ hắn biết được mình đang tức giận, cho nên lui bước. Hiểu ý người khác và hành động trầm ổn của Giải Cửu khiến hắn vui vẻ, nhưng có khi lại đau lòng hắn sống như vậy có phải sẽ rất mệt mỏi hay không. Dù Nhị Nguyệt Hồng giỏi quan tâm người khác, nhưng rất ít khi để tâm đến họ. Mãi cho đến lần này khi Giải Cửu gạt hắn mang theo vị hôn thê vào Trường Sa, lúc này hắn mới phát hiện, đã lâu như vậy, nhưng đến bây giờ chuyện của Giải Cửu mới thật sự có thể tác động đến tâm tình của mình.

Lúc này, khi Nhị Nguyệt Hồng và Giải Cửu còn đang rối rắm không thôi ở hí viên, Ngô Lão Cẩu vừa chia tay Tề Thiết Chuỷ ở quán trà cũng không biết nên đi đâu.

Y định tối nay sẽ đãi A Sinh ăn một nồi lẫu thịt chó, dù sao lúc ở trong đấu cũng đã hứa với hắn rồi, với lại biểu hiện của tiểu tử kia khi ở trong đấu cũng không tệ. Ai ngờ vừa định đi lại phát hiện hai bóng người mặc quân phục màu lục.

Y thầm kêu một tiếng không ổn, đang định quay lại quẹo vào ngỏ tắt nhỏ bên kia, bên tai lại truyền đến một thanh âm quen thuộc.

“Cậu còn muốn trốn ta mấy ngày?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.