Hoắc Tiên Cô là người đầu tiên phản đối. Nàng nói theo bản năng, nhưng nói xong liền im lặng.
Nhị Nguyệt Hồng nghĩ nghĩ, nói: “Một mình cậu xuống đó rất nguy hiểm, bất luận thế nào….”
Không ngờ bị Hắc Bối Lão Lục chen ngang: “Mười đồng đại dương(đơn vị tiền tệ),sống thấy người, chết thấy xác.”
(Lục gia muốn theo Ngũ gia xuống dưới nên cá cược với Nhị gia sẽ đem Ngô Lão Cẩu về, nếu không thì mất mười đồng đại dương) (Lục gia ít nói quá nên nói ra chả ai hiểu =)))
Ngô Lão Cẩu nghe vậy cười cười: “Nhị gia, Tam gia và Tứ gia còn phải phụ trách tìm chén cơm cho cả đám người, Hoắc cô nương là nữ nhân, mà mấy cái đường khẩu bình thường của tôi cũng không cần phải có mặt tôi, kinh nghiệm trong đấu của tôi cung không ít hơn bất cứ ai ở đây, so với Lục gia thì tôi thích hợp xuống dưới hơn.”
Nhị Nguyệt Hồng nhìn nhìn hắn, lại nhìn thoáng qua Hắc Bối Lão Lục, cũng cười một chút: “Nếu còn sống trở lên, lúc quay về Trường Sa nhất định sẽ hát một vở hay tặng các người.”
Hoắc Tiên Cô không ngờ Nhị Nguyệt Hồng sẽ đồng ý, đang định nói, đã thấy Ngô Lão Cẩu hướng nàng gật gật đầu, chờ một chút, bỗng nhiên cắn môi nói: “Đừng quên đám chó nhà ngài còn đang chờ ngài trở về.”
Ngô Lão Cẩu cười, xoay người nhận sợi dây dài mà Nhị Nguyệt Hồng đã cột chặt, bước đến bên vách đá chậm rãi hạ mình xuống.
Hắc Bối Lão Lục cũng không nói nhiều, cắm đao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-mon-ky-su/1869831/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.