Nói chung, cái gọi là thổ phu tử chẳng qua chỉ là những người nhìn thấy quan tài thì đặc biệt vui vẻ còn hơn thấy người thân, bởi vì có quan tài có nghĩa là có minh khí.
Nhưng bây giờ Ngô Lão Cẩu có chút cười không nổi.
Không nói đến chuyện cái quan tài này đột nhiên xuất hiện, chuyện nó nằm trơ trọi trong một cái phòng trống trơn khẳng định là không có gì tốt. Hơn nữa, xem kích cỡ của cái thạch thất này, lỡ mà chủ nhân cái quan tài sống dậy, y và Chung Thanh muốn chạy cũng không biết chạy đi đâu.
Lúc này, Tam Thốn Đinh torng lòng ngực bỗng nhiên hướng phía quan tài ‘gâu’ một tiếng.
Sắc mặt Ngô Lão Cẩu khẽ biến. Y biết, Tam Thốn Đinh sủa to như vậy nhất định bên trong có hung biến, không chừng là vì lúc nãy Chung Thanh đánh cờ thắng nó, trong lòng buồn bực quá độ, sẽ sống dậy báo thù. Nhìn lên không đường, nhìn xuống không cửa, muốn rời khỏi đây có lẽ phải thằng được chủ nhân của quan tài này đã. Huống chi, thấy quan tài trước mắt mà không khai quan thật sự không còn gì để nói.
Mẹ nó, lão tử cũng không phải là chưa thấy qua bánh tông, cùng lắm thì đấu một trận.
Cắn chặt răng, Ngô Lão Cẩu đưa đèn mỏ trong tay cho Chung Thanh, thả Tam Thốn Đinh xuống. Sau đó lấy dụng cụ dùng để khai quan ra, quay đầu nhìn Chung Thanh một cái ý bảo hắn phải hành sự tuỳ theo hoàn cảnh. Chung Thanh là một người thông minh, lập tức gật gật đầu, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-mon-ky-su/1869787/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.