16.
Tả Liễu nhanh chóng nghiêng đầu qua một bên, nhét vào miệng ta thứ gì đó bằng cánh tay đặt sau lưng.
Ta cúi đầu nhìn, cả người lập tức lạnh như băng.
Đó là chiếc giày ta làm rơi lúc chạy trốn, chết tiệt, không thể tha thứ mà!
Một tay Tả Liễu khống chế ta, đè ta ở trong ngực hắn, rồi vỗ tới vỗ lui ở trên người ta, không biết là thi triển pháp thuật gì.
"Hắc Nham, ngươi dùng nọc rắn xáo trộn thần trí Hoa Doanh, để cho nàng ấy thay ngươi giết người, luyện huyết cho ngươi dùng. Ngươi cho rằng ta không nhìn ra chắc?"
Mặt mũi Bàng đại sư vặn vẹo, biểu cảm liên tục thay đổi.
"Yêu quái, các ngươi đều đáng chết, ta phải giết ngươi, giết ngươi. A, Tả Liễu, giao nội đan của ngươi cho ta đi, tất cả đều giao cho ta."
Được rồi, hắn ta lại điên nữa.
Tả Liễu giải độc rắn cho ta, trông hắn kiệt sức lắm, ngay cả đầu ngón tay cũng mất đi khí lực.
Giọng cũng trầm xuống, khắp người lộ ra vẻ mệt mỏi.
"Hoa Doanh, giải quyết hắn ta đi."
"Hừ! Ta không làm!"
Ta vẫn đang tức giận đấy nhé, trên đời làm gì có ai như hắn chứ? Dám nhét giày vào miệng ta! Chuyện này không thể giải quyết nhanh như vậy được!
"Ngoan —— "
Tả Liễu nhỏ giọng dỗ dành vài câu, cuối cùng không chịu được nữa mà ngất đi.
Ta đi tới bên cạnh Bàng đại sư, thuận thế đánh hắn ta bất tỉnh, sau đó xách hắn ta chạy trở về, từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-mang-xa-yeu-lai-muon-an-ta/3068289/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.