Mới mấy ngày không có gặp Đỗ Anh Thư, nàng bắt đầu nhớ tới cô. Nguyên Vân từ đâu chạy tới ngồi đối diện nàng.
" Chị Linh, em ngồi đây được không?"
Nguyễn Yến Linh giật mình, nàng gật gật đầu nụ cười trên môi tan biến.
" Chị có chuyện gì vui à? Em thấy chị cười tủm tỉm từ nãy giờ?".
Nàng giật mình, bất giác giơ tay lên khóe miệng:" Không có."
" Chị đừng điêu, chị không thể nào thoát khỏi đôi mắt đại bàng của em đâu."
Nguyễn Yến Linh:" Vậy sao! Ăn nhanh đi lát còn lên nghỉ ngơi chiều làm việc."
Nguyên Vân phồng má:" Chị chỉ được cái đánh trống lảng."
Nguyễn Yến Linh:" Chuyện của c…"
" Hai chị em nói chuyện gì vậy mà vui vẻ vậy có thể có anh ngồi đây sao?".
Nguyễn Yến Linh đáp nhẹ:" Sếp.’’
" A, sếp Chính mời anh, sếp xem cuối tháng rồi báo cáo của em xuất sắc như vậy có phải nên thưởng thêm không?".
Nguyên Vân hào phòng đưa tay ra mời chỗ nàng nhưng Nguyễn Huy Chính lờ đi làm như không thấy ngồi cạnh Nguyễn Yến Linh. Nàng khẽ chau mày âm thầm xê dịch ghế sang một bên.
Nguyễn Huy Chính:" Còn phải xem xét thái độ làm việc."
Nguyên Vân:" Hả? Không có ai chăm chỉ tích cực như em đâu."
" Vậy à?" Nguyễn Huy Chính liếc nhìn Nguyễn Yến Linh đang tập trung ăn cơm, nàng hôm nay có gì đó khác lạ mà hắn cảm thấy khiến nàng có sức sống mà đẹp hơn.
Nàng hôm nay mặc trên người áo sơ mi trắng mỏng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-lop-truong-chung-ta-yeu-nhau-chua-/3593362/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.