Nguyên Vân: “?” Cố chấp thế!.
Cô đơ ra vài giây liền nhận ra hắn có ý định, Đỗ Anh Thư đỡ lấy người nàng, người nàng giống như chẳng còn xương nghiêng nghiêng ngả ngả gục mặt ở hõm cổ cô, hơi thở ấm phả lên làn da cô rùng mình nghiêng đầu né tránh, một mùi hương bạc hà nhẹ xộc vào mũi nàng. Nguyễn Yến Linh bừng tỉnh, nàng mơ màng mở đôi mắt ra, mông lưng nhìn người trước mắt bịt kín nhưng nàng vẫn nhận ra, giọng nhẹ nhàng, mè nheo, nàng phụng má: “ Tới rồi à? Lâu thế… Tao muốn về nhà ngủ.”
Dứt lời, nàng thuần thục xoay người lại ôm choàng lấy cổ cô, mặt dụi dụi bên vai, cô có hơi bất ngờ nhưng rồi nhanh chóng hoàn hồn. Đỗ Anh Thư vỗ lưng nàng: “Tỉnh đi, tỉnh còn về. Mày không tỉnh tao không đưa mày về đâu.”
Quả nhiên có hiệu lực, nàng từ bên vai cô ngóc đầu dậy, ánh mắt long lanh, ngân ngấn lệ. Giờ đây cô mới ngửi thấy một mùi rượu nặng bao trùm lấy bầu không khí xung quanh, cô thở dài lên tiếng trách cứ: “ Mày uống quá nhiều rồi!”
“Hahahh…”
Nàng cười ngây ngốc, xem ra cũng khá tỉnh, cô vỗ má nàng: “ Tỉnh chưa? Về được chưa?”
Nguyễn Yến Linh gật đầu. Nguyên Vân không ngờ nàng bình thường cười nói không có bộ mắt này nhưng say rượu mới biết, Nguyễn Huy Chính có phần ghen tỵ với đối phương dù biết là bạn nàng, hắn suy nghĩ nếu làm quen được với cô không phải sẽ rất dễ trong việc tán nàng nhưng hắn không biết mở lời làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-lop-truong-chung-ta-yeu-nhau-chua-/3593355/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.