Đỗ Anh Thư đi ra, giọt nước trên tóc chảy tong tong xuống sàn, cô tìm chiếc khăn lau tạm xong ngồi trước quạt chắn gió của Đỗ Mai Anh, gió lạnh làm cô bừng tỉnh, nổi da gà phải kéo cô ngồi trước chắn.
“Ăn đi, được rồi đấy.”
“Mày qua đây mẹ có bảo gì không?”.
“Không, mẹ chả bảo gì. Bảo mỗi đi cẩn thận về sớm, không về thì gọi mẹ một tiếng mẹ còn biết đường khóa cổng.”
Cô mở laptop vào youtube tìm chương trình hài để xem, Đỗ Mai Anh bên cạnh ngồi ăn cùng, cả hai im lặng xem rồi lại cười phá lên, dù có đau đầu nhưng lúc này vẫn thoải mái cười được.
Đỗ Mai Anh:" Cuối tuần bố về đấy."
“Thì làm sao?”.
“Chị không về nhà à?”.
“Không, hôm nào rảnh tao về quê ngoại cái. Có về không?”.
“Có, nào chị đi thì gọi em. Có rủ mẹ không?”
“Mẹ đi với bố, rủ thừa.”
Cô biết chị mình có thành kiến với bố ngay cả cô cũng vậy, có lẽ sự việc từ nhỏ đã khiến chị cô mãi không thể quên được, vết thương trong lòng khó mà lành lại.
“Đến cả cái Mai Anh nó còn nhỏ kia, nó còn ý thức được tại sao nó ghét bố! Chẳng ai ghét ai không lý do cả.”
Giọng nói từ năm ấy vẫn cứ văng vẳng trong đầu cô khi mà chị mình từng nói chuyện với bác. Đến bây giờ cô có lẽ cũng bỏ qua cho bố vài phần nhưng Đỗ Anh Thư chắc là không. Vết thương tâm hồn đã thành một hố đen sâu hoắm rạn nứt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-lop-truong-chung-ta-yeu-nhau-chua-/3593349/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.