Gầm! Tiểu Ngọc nhìn chằm chằm lão Thú nhân, gầm gừ khẽ, còn nhe răng trợn mắt, vung vẩy móng vuốt nhỏ, để thị uy. "Ngươi còn nhỏ, không uy hiếp được bổn hoàng!" Lão Thú nhân cười hắc hắc, theo cơ bắp trên mặt không ngừng nóng chảy và phục hồi, nụ cười kia trông đặc biệt dữ tợn, khủng bố. Lục Trầm nhàn nhạt nói: "Đợi nó trưởng thành, liền có thể nhổ râu thú của ngươi rồi." Nghe vậy, ánh mắt lão Thú nhân rời khỏi Tiểu Ngọc, nhìn về phía Lục Trầm, cười lạnh nói: "Thế thì chưa chắc, đạt tới cấp độ của bổn hoàng, Ngọc Kỳ Lân nho nhỏ còn không áp chế được bổn hoàng." "Ngươi chính là chủ nhân của Ngọc Kỳ Lân? Nhân tộc thiên tài Lục Trầm có hỏa long dị tượng kia?" Đôi mắt thú của lão Thú nhân không ngừng nóng chảy rồi lại không ngừng phục hồi, gắt gao nhìn chằm chằm Lục Trầm, phảng phất muốn nhìn thấu Lục Trầm. Lục Trầm nói: "Không phải!" "Ồ?" Lão Thú nhân sững sờ. Lục Trầm nói như vậy, nâng cao Nhân tộc, vô hình trung hạ thấp Thú tộc: "Nhân tộc ta có ngàn ngàn vạn vạn võ đạo thiên tài, từng người đều mạnh hơn ta, ngươi nói ta có tính là thiên tài hay không?" Lão Thú nhân cũng không tức giận, chỉ nhàn nhạt nói: "Thú tộc ta cũng có võ đạo thiên tài, ngươi có thể cùng thiên tài của tộc ta luận bàn một chút." Lục Trầm cũng nhàn nhạt đáp lại: "Không có hứng thú." Lão Thú nhân nói: "Ngươi sớm muộn gì cũng sẽ có hứng thú." Lục Trầm nói: "Có hứng thú, cũng không có cơ hội." Lão Thú nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-long-quy-nhat-quyet/4991513/chuong-388.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.