"Chết tiệt, đại chiến kết thúc rồi, ta còn giả chết làm gì?" Phì Long đột nhiên vỗ một cái vào đầu, vội vàng đứng dậy, nói với Lục Trầm: "Đi thôi, chúng ta đến Yêu thành, chủ lực của Huyền Thiên phân tông đều ở bên đó." "Đại cục đã định, chúng ta đi làm gì?" Lục Trầm nói với vẻ không cho là đúng. "Chính là đại cục đã định, chúng ta mới đi qua đó chứ, nếu bên đó đại chiến liên miên, ta mới không đi đâu." Phì Long cười hắc hắc, nói với vẻ khuyên nhủ: "Yêu tộc bị đuổi về Yêu thành, đệ tử Huyền Thiên chặn Yêu thành, lấy tư thái của người chiến thắng mà kiêu ngạo nhìn bầy yêu, một trường hợp uy phong như vậy sao có thể thiếu chúng ta?" "Không phải chúng ta, là ngươi!" Lục Trầm không vui nói: "Ngươi muốn khoe khoang thì tự mình đi, ta lại không muốn khoe, ta không đi." "Đây không gọi là khoe khoang, đây gọi là ra mắt!" Phì Long vừa nói vừa kéo Lục Trầm bay về phía Yêu thành: "Thật ra, sở dĩ Huyền Thiên phân tông lật ngược tình thế giành chiến thắng, tất cả đều là công lao của hai người chúng ta. Nếu không phải ngươi đã trộm Linh Khí Mạch của Yêu thành, ép Thành chủ Yêu thành quay về, khiến đại quân yêu tộc quần long vô thủ, thì trận chiến này, Huyền Thiên phân tông tuyệt đối sẽ toàn quân bị diệt." "Đó cũng là công lao của ta, liên quan gì đến ngươi?" Lục Trầm kỳ lạ nói. "Đương nhiên là có liên quan đến ta, điều kiện tiên quyết để Huyền Thiên phân tông giành chiến thắng là ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-long-quy-nhat-quyet/4991363/chuong-238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.