Chương trước
Chương sau
Nhưng nàng ta vẫn đánh giá thấp sự lợi hại của đại tổng đốc. Lão già này đã lên đến cảnh giới Tông sư đỉnh phong.

Tốc độ của lão nhanh hơn nàng ta nhiều.

Chân khí của ông ta áp đảo nàng ta!

Muốn trốn nhưng vô lực!

Nàng ta, sắp chết rồi!

Đúng vào lúc Bạch Phượng tuyệt vọng.

"Âm..."

Khí thế của Hạ Thiên thay đổi!

Chân khí bá đạo vẫn luôn ngoan ngoấn ẩn nấp trong người hắn như được mở cổng tràn ra từ mọi lỗ chân lông, thân ảnh hắn đã biến mất ngay tại chỗ.

Trong khoảng khắc sinh tử.

Hắn xuất hiện sau lưng Bạch Phượng, cánh tay mạnh mẽ hữu lực vỗ mạnh vào lưng Bạch Phượng.

"Vèo..."

Bạch Phượng như tên rời cung, người bay đi, đụng thủng một cái lỗ to trên vách tường căn nhà gỗ, biến mất khỏi căn phòng.

Hình dáng của cái lỗ giống hệt dáng người Bạch Phượng, thậm chí còn có vài nét uyển chuyển.

Ánh mắt đại tổng đốc bản ra tia sắc bén: "Cao thủ nhất lưu!" "Vậy mà ngươi dám lừa bịp bản tổng đốc!" "Vậy thì, ngươi đi chết trước đi!"

Bàn tay của đại tổng đốc tiếp tục chộp tới, hòng một chưởng đập nát khuôn mặt của Hạ Thiên.

Khuôn mặt tuấn tú này quá đẹp, không đập nát thì quá đáng tiếc!

"Nhóc con, tông sư há lại là thứ mà một võ giả nhất lưu như ngươi có thể chống lại?"

"Chết đi!" Lúc này.

Chỉ thấy Hạ Thiên không tránh không né, tay anh cầm một cây kim bạc lóe ra ánh sáng xanh, chắn trước mặt anh.

Đại tổng đốc không bận tâm, tiếp tục đánh tới!

Chân khí của cảnh giới Tông sư đập nát được cả miếng sắt cơ mà, huống chỉ một cây kim bạc nhỏ bé?

Tí nữa, cái khuôn mặt trắng trẻo này sẽ nát tươm. Nhưng, không có!

"Âm..."

Hai bàn tay đối chọi, kình phong phát ra tứ phía.

Chân khí Hỗn Nguyên của Hạ Thiên vô cùng bá đạo, hắn dốc toàn lực đánh một đòn vượt cấp với đại tổng đốc, tuy hơi bị thiệt, nhưng không có gì đáng ngại.

"Không thể nào!"

Đại tổng đốc gào lên đầy kinh ngạc: "Tuyệt đối không có khả năng!" "Ngươi chỉ là một võ giả nhất lưu!"

"Ngươi không thể nào chặn cú đánh của bản tổng đốc được?" "Xoẹt xoẹt xoẹt..."

Hạ Thiên bị đại tổng đốc đẩy lui nhiều bước, mỗi bước đều đạp vỡ đá lát sàn, lưng anh đập vào vách tường mới dừng lại!

Ánh mắt anh lóe sáng, anh giơ cây kim bạc không sứt mẻ gì lên, rồi thản nhiên nói: "Hóa ra tông sư cũng chỉ có vậy!"

Đại tổng đốc nhìn chằm chằm kim bạc trên tay Hạ Thiên, nét mặt ông ta là vẻ không thể tin nổi: "Không thể nào!"

"Tại sao kim bạc của ngươi chưa gấy?"

Hạ Thiên nhếch môi cười bí hiểm: "Bởi vì, cây kim này tên là kim thép, cực kỳ cứng rắn, tôi đã phủ một lớp bột bạc lên trên, để ông hiểu lầm nó là kim bạc thôi!"

"Ông chỉ là cơ thể xác thịt, sao có thể dùng lòng bàn tay vỗ gấy kim thép được!"

"Ngây thơi"

Đột nhiên.

Đại tổng đốc cảm thấy lòng bàn tay đau nhức, tam hoa' trên đỉnh đầu giống như sắp tán loạn.

Đồng thời, cảm giác tê dại trên bàn tay khiến ông ta sợ muốn chết đi được! Trên cây kim đó có độc!

Máu chảy ra từ lòng bàn tay ông ta có mùi tanh.

Độc mà ông ta trúng phải, có độc tính cực mạnh.

"Hừ..."

Ánh mắt đại tổng đốc lóe lên tia hung ác, ông ta di chuyển một cách quỷ mị, rồi xuất hiện trước mặt Đỗ Nguyệt Nhi, hòng bắt người đẹp yếu nhất trong đây. trước đã, rồi tính tiếp.

Lần này, không còn ai có thể ngăn cảm ông ta nữa!

Mặt Đỗ Nguyệt Nhi tái nhợt!

'Tên oan gia kia không kịp cứu nàng ấy rồi!

Nhưng, có biến!

Không ổn rồi! Đây là cao thủ cảnh giới Tông sư! Ông ta muốn thu tay!

Nhưng sau khi khôi phục thực lực, Bạch Hổ vẫn là cao thủ cảnh giới Tông sư vô địch thiên hạ, Bạch Hổ còn mạnh hơn ông ta.

"Phập..." Bàn tay ông ta bị chém đứt dưới ánh kiếm, máu tươi bắn ra.

"A.."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.