Ông ta cười nhạt, nụ cười ẩn chứa sát ý vô biên.
Bỗng nhiên.
"Bịch..."
Cái nắp chum hơi động đậy, phát ra tiếng va đập.
Nhất thời.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía cái chum to.
Đại tổng đốc nheo mắt, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Bản tổng đốc đang nhốt một con chuột trong cái chum, chắc là nó nóng lòng xô cái nắp thôi, không cần để ý đến nó đâu, chúng ta ăn cơm thôi!"
Lúc này.
"Báo..."
Một trinh sát vừa hô vừa đi vào, gã quỳ một chân xuống đất rồi nói: "Bạch Phượng thành chủ đến ạ!"
Ánh mắt đại tổng đốc lóe lên tia dâm đãng.
"Khà khà khà..."
Ông ta cười rất là âm trầm, lộ ra mấy cái răng vàng ố chưa bị rụng, nói mà gió lọt qua kẽ răng: "Hôm nay đúng là một ngày tốt lành!"
"Người mà ta nhớ mong đều đến đủ hết rồi!" "Mau mời nàng ấy vào!"
"Vâng!"
Trinh sát tuân lệnh đi ra ngoài.
Đại tổng đốc ngồi xuống bảo: "Các vị, thế chúng ta đợi Bạch Phượng thành chủ nhé, đợi một lát rồi vừa ăn cơm vừa bàn cách cứu Đỗ Quân tổng đốc!"
Mọi người không ý kiến gì.
Một lát sau.
Bạch Phượng hùng hùng hổ hổ đi vào căn nhà gõ, nhìn thấy cái chum to kia, ánh mắt Bạch Phượng lóe lên hàn quang: "Đại tổng đốc, ta đường đột đến đây vì có chuyện muốn hỏi!"
"Tiểu Phượng Nhi hỏi đi!"
Bạch Phượng nhìn lướt qua Hạ Thiên, rồi cố lấy dũng khí hỏi: "Ba năm trước, sau khi em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-long-doat-vi-tuyet-the-thai-tu/3714487/chuong-509.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.