Chương trước
Chương sau
Lúc này.

Ánh lửa bập bùng, gió lặng yên.

Con rắn độc trong rừng cuộc mình cách đó không xa, cũng đang ngậm chặt miệng, không có thè lưỡi phát ra tiếng động.

Có vẻ, nó cũng nín thở, muốn nhìn xem diện mạo của Vô Diện Nhân? Khuôn mặt của người này, rốt cuộc sẽ trông như thế nào?

Tay Hạ Thiên rất vững, hắn tháo từng vòng băng gạc ra: "Bác Vô Diện, trước đây bác trông thế nào?”

"Ta quên từ lâu rồi!"

Hạ Thiên khựng lại, rồi hỏi đây thâm ý: "Bác Vô Diện, sau khi gỡ băng, nếu khuôn mặt bác có thay đổi... Bác có để bụng không?"

"Ha ha ha..."

Tiếng cười của Vô Diện Nhân đã thể hiện cả tấm lòng hắn: "Không những không để ý, ta còn mừng cơi"

"Bởi vì, nhìn thấy gương mặt ngày trước, ta sẽ nhớ đến những tháng ngày đã qual"

"Hồi ức, luôn làm trái tim nhói đau."

"Đừng mãi nhớ cố nhân hay cố quốc, hãy thử pha ấm trà mới bên đống lửa mới, làm thơ uống rượu theo tháng năm."

"Vương gia, thơ của người, đã xoa dịu đi một nửa trái tim tổn thương của ta!"

"Bây giờ, ta chỉ muốn theo bên cạnh vương gia, bảo vệ vương gia, làm thơ uống rượu hưởng trọn tháng năm."

"Ta, đã được tái sinh!" "Cho nên, ta hy vọng mình có một khuôn mặt mới."

Hạ Thiên yên tâm tiếp tục gỡ băng: "Vậy thì như mong muốn của bác Vô Diện, khả năng là bác sắp có một gương mặt mới."

"Lần này phẫu thuật rất thành công, nhưng, mặt của bác ít nhất phải khác đi năm phần."

"Sau này, bác sẽ xuất hiện với một khuôn mặt mới, kẻ thù trước kia của bác, phỏng chừng cũng chẳng nhận ra bác nữa!"

Đôi mắt xếch của Vô Diện Nhân sáng lên: 'Vậy thì tốt quá!" Cuối cùng.

'Tấm băng gạc trên mặt Vô Diện Nhân đã được tháo xong. Một khuôn mặt tái nhợt và lạnh lùng hiện ra dưới ánh trăng.

Chỉ thấy, gương mặt mới này trán rộng, mày kiếm mắt phượng, sống mũi cao, đôi môi gợi cảm quyến rũ.

Nhìn thoáng qua, khuôn mặt trông khoảng bốn mươi tuổi, và còn có ba phần giống Hạ Thiên, quả thực là một mỹ nam phong lưu.

Tất nhiên, người tuấn tú thường có vài điểm giống nhau.

Ví dụ như vẻ đẹp của mỹ nhân, thì hay xét nét đẹp ở khuôn mặt, bộ ngực, vòng eo, đôi chân ngọc ngà chẳng hạn.

Không còn nghỉ ngờ gì nữa. Trước đây, Vô Diện Nhân cũng từng là một công tử phong độ ngời ngời. Bây giờ vẫn vậy.

Nhưng, khuôn mặt vì đã đâu không gặp ánh sáng, làn da trông hơi nhợt nhạt, không đồng màu với phần cổ.


Hắn nhìn khuôn mặt xa lạ trong gương, rồi sợ hãi than: "Vương gia, kỹ thuật chỉnh dung của người đúng là thần thuật!"

"So sánh với diện mạo trước đây, ít nhất phải khác đến sáu mươi phần trăm." "Cho dù gặp lại bạn cũ, họ cũng không nhận ra ta được!" "Thật sự tuyệt không thể tả!"

Hạ Thiên cũng rất hài lòng: "Ban đầu, ta tưởng ít nhất còn phải làm thêm hai, ba cuộc phẫu thuật chỉnh dung nữa mới đạt được hiệu quả này."

"Nhưng, chắc là nhờ "Bất lão hồi xuân công" đã cung cấp sức sống mạnh mẽ để phục hồi vết thương trên mặt bác."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.