Gương mặt nàng ta đỏ rực, trong lòng có hai con nai nhỏ vẫn đứng ngồi không yên, tự vấn liên hồi: "Không biết có nhìn thấy toàn bộ thân hình của ta không nhỉ?"
"Có chăng?”
"Hay là không?"
"Hắn nấp dưới nước lâu như vậy, liệu có... nhìn thấy tất cả không?"
Gương mặt ngọc của Đỗ Nguyệt Nhi càng thêm nóng bỏng!
Nàng ta dùng đôi bàn tay lạnh buốt ôm lấy gương mặt, mới hạ nhiệt độ xuống!
'Tâm hồn thiếu nữ nỉ non: "Nếu đã nhìn thấy... liệu có nghĩ rằng thân hình ta không đẹp như trong thơ của hắn không?"
Trái tìm của thiếu nữ như kim dưới đáy biển. "Hắn có cảm thấy thân hình của ta đẹp không nhỉ?" Thật là xấu hổ quá đi!
Dưới ánh trăng, gương mặt Đỗ Nguyệt Nhi đỏ rực quyến rũ, e thẹn vô cùng.
Bên cạnh, tiểu nha hoàn đã nhận ra có điều không ổn!
Nàng ta đưa bàn tay nhỏ bé lên trán Đỗ Nguyệt Nhi, sắc mặt đột ngột thay đổi: "Không hay rồi!"
Đỗ Nguyệt Nhi mỉm cười, đẩy bàn tay nàng ta ra: "Không cần đâu!" "Đây không phải triệu chứng nhiễm phong hàn!"
Tiểu nha hoàn ngẩn ra: 'Vậy là bệnh gì?"
Đỗ Nguyệt Nhi đặt bàn tay ngọc lên trái tim đang đập mạnh trên ngực trái: "Trái tim của ta, hình như đã mắc một chứng bệnh rồi!"
Tiểu nha hoàn rất ngạc nhiên: "Bệnh tim? Chúng ta không mang theo thuốc trị bệnh tim đâu!"
Đỗ Nguyệt Nhi mỉm cười tươi tắn, quay đầu lại nhìn về phía ao nước khiến nàng ta e thẹn vô cùng: "Đã mang rồi!"
Tiểu nha hoàn hoàn toàn mờ mịt: "Thuốc tim ở đâu ạ?" Đỗ Nguyệt Nhi cười một cách khó hiểu: "Không cần tìm, tự nó sẽ đến!"
Tiểu nha hoàn nghe mà không hiểu, đành phải nói: "Ngày mai khi đến doanh trại, để Đại tổng đốc khám cho tiểu thư đi."
"Đại tổng đốc có bản lĩnh cao cường, chắc chắn sẽ tìm được thuốc tim cho tiểu thư."
Đỗ Nguyệt Nhi đưa bàn tay ngọc lên, nhẹ nhàng gạt gạt mũi tiểu nha hoàn: "Vậy thì xem... nơi ở của Đại tổng đốc có thuốc tim hay không đã!"
Không lâu sau, Đỗ Nguyệt Nhi trở về trại quân với gương mặt đỏ bừng. Còn tiểu nha hoàn thì lộ vẻ nghiêm nghị.
Trăng lên tới giữa trời, đêm nay không ngủ được.
Đỗ Nguyệt Nhi vẫn chưa chợp mắt.
Dòng suối mùa xuân trong lòng nàng ta đã tĩnh lặng suốt mười tám năm qua, cuối cùng cũng đã gợn sóng vì một chàng trai bịt mắt.
Lúc nàng ta trần truồng không một tấc vải che thân, chàng trai bịt mắt kia đã xâm nhập vào trái tim nàng ta.
Nhưng Đại tổng đốc đã nuôi dưỡng nàng ta từ nhỏ, đối xử rất tốt với nàng ta... liệu có thật như lời kẻ thù nói, chỉ đang lợi dụng nàng ta không?
Chỉ coi nàng ta như một công cụ để sử dụng?
Đỗ Nguyệt Nhi nằm trằn trọc trên giường, lo được lo mất, khó lòng chợp mắt!
Bên kia, nữ võ theo dõi nàng ta cũng trở về trại quân mà không có kết quả gì.
Lúc này, Hạ Thiên trở lại bên cạnh Tô Kỳ với cả người ướt sũng.
Tô Kỳ ngạc nhiên: "Vương gia, tại sao đêm khuya mà ngài lại ướt đẫm thế?"
Hạ Thiên trốn vào bụi cỏ, thay đồ khô rồi mới trả lời thoải mái: "Bởi vì bản vương vừa đi bắt một nàng tiên cá ở sông núi."
Trong đầu Tô Kỳ lóe lên tia sáng, che miệng cười khẽ, tựa hồ hiểu ra điều gì: 'Nàng tiên cá ấy có nghe lời Vương gia không?"
Hạ Thiên lắc đầu: "Nàng tiên cá ấy nói, từ nhỏ Đại tổng đốc đã nuôi dưỡng nàng ta như con gái, đối xử rất tốt với nàng ta, nên nàng ta muốn gặp để chứng minh một kết quả."
"Nàng tiên cá ấy là một người phụ nữ có tâm!"
"Tính tình không xấu!"
"Không phải kẻ vong ân phụ nghĩa!"
"Cũng không tệ lắm!"
"Vì thế, nàng ta muốn một kết quả, vậy thì bản vương sẽ đưa cho nàng †a một kết quả, để nàng ta hết hy vọng."
Nói đến đây, Hạ Thiên nhíu mày: "Trong lòng bản vương có một linh cảm mơ hồ rằng, lòng tốt của Đại tổng đốc dành cho nàng tiên cá không giống như đối với một đứa con gái!"
Tô Kỳ tò mò: "Giống như đối với cái gì?"
Hạ Thiên suy nghĩ một lúc: "Giống như đối với một người phụ nữ!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]