“Hừ...”
Tàng Lục lạnh nhạt hỏi: “Đề thơ là gì?”
“Vịnh trúc, ngươi trước đi.”
“Bám chặt núi xanh chẳng buông ra, gốc mọc vững bền nơi vách xa, va đập ngàn muôn vẫn vững chắc, bốn bề gió cuộn mặc thổi qua.”
Lại là một bài thiên cổ độc nhất vô nhị. Bài thơ mượn trúc vịnh khí phách, cảnh giới cao xa. Nho sinh Dương Châu - bại.
Nho sinh hai châu vừa mới bùng lửa giận đã bị bài thơ này hóa thành một gáo. nước lạnh dập lửa.
Không còn ai dám nhảy ra nữa. Ngay cả tứ đại viện trưởng Giang Nam cũng không dám.
Bọn họ nhìn trong tay Tàng Lục, ánh mắt nóng bỏng, bên trong như có kho báu.
Tài làm thơ của Hoang Châu Vương đúng là kinh thiên địa khϊếp quỷ thần.
Lúc này, Tàng Lục khẽ cười, hành lễ nói với tứ phương: “Ta vốn đến đây để cầu hiền thay Vương gia nhà ta. Nhưng Vương gia nói chí phải, văn nhân khá coi thường, nếu không thể đánh bại các ngươi từ tài làm thơ mà chư vị tự cho là kiêu ngạo... Liệu rằng các ngươi có nghiêm túc lắng nghe lời nói của bản tướng hay không? Vương gia nhà ta nói, nếu các ngươi muốn nghe thơ của ngài ấy thì chỗ của ta có đây, mời chư vị hãy lắng nghe.”
'Tàng Lục cao giọng nói: “Say khướt khêu đèn ngắm kiếm, mộng về còi rúc liên thanh, tiệc khao phân bố đều tướng sĩ, khúc quân ca bi tráng cử hành, sa trường thu điểm binh.”
Bài thơ này vừa được thốt ra, một luồng khí sát phạt giống như mũi tên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-long-doat-vi-tuyet-the-thai-tu/3457594/chuong-466.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.