"Cho đến một lần, một a thúc lạ mặt bước vào và nói cho. †a biết bọn họ đã bị giết khi đang thực hiện nhiệm vụ."
“Năm đó, ta sáu tuổi, ta khổ sở hỏi hẳn... là ai đã giết cha mẹ †a?”
"Vị a thúc đó nói là triều đình Đại Hạ."
Giọng nói của Tàng Nhất trở nên trầm thấp hơn nhiều: "Sau đó, a thúc đó đã dẫn ta đi lên một ngọn núi."
"Ở nơi đó có hơn một ngàn cô nhi giống như ta đang tụ tập, họ đều có cha mẹ bị triều đình Đại Hạ giết chết."
"Có cả nam và nữ."
"Kể từ lúc đó, bọn ta có một cái tên mới - Tử sĩ tàng kiếm"
“Mãi đến ngày hôm đó, ta mới biết được cha mẹ ta đều là quan viên thời Tiền Tân, bị đám tay sai của triều đình Đại Hạ săn lùng.”
"Cũng tại ngày hôm đó, ta nhìn thấy bức di thư mà cha mẹ ta viết, dặn dò ta kiếp này phải dùng mạng sống bảo vệ vương gia."
"Bởi vì nếu vương gia có thể nằm giữ được binh quyền thì nhất định có thể bảo vệ được quan viên của thời Tiền Tân giống như cha mẹ ta."
“Trong thiên hạ này còn có rất nhiều quan viên thời Tiền 'Tần đang âm thầm ẩn náu và cố gắng sống sót."
“Kể từ ngày đó, ta vừa tu luyện tàng kiếm thuật vừa thực hiện các nhiệm vụ theo chỉ thị của sư phụ”
“Trong mười năm qua, có tới chín phần mười số tử sĩ tàng kiếm tập hợp ở trên núi chết trong khi thực hiện nhiệm vụ, chỉ còn lại một trăm người bọn ta”
“Ta đã thoát chết vô số lần rồi mới sống được đến 16 tuổi và nhận được mệnh lệnh bảo vệ vương gia.”
"Bởi vì ta có thiên phú xuất chúng, là người giỏi tu luyện tàng kiếm thuật nhất, cũng là người hoàn thành nhiệm vụ tốt nhất, cho nên ta đã trở thành Tàng Nhất"
Vào lúc này.
Vô Diện Nhân lên tiếng: "Tại sao từ xưa đến nay tử sĩ tàng kiếm lại được xưng là tử sĩ hàng đầu?"
"Đó là bởi vì tu luyện tàng kiếm không chỉ có võ công mà còn có thể rèn luyện mưu kế”
"Có thể luyện thành tử sĩ tàng kiếm của tàng kiếm thuật thì đều phải trải qua cửu tử nhất sinh."
"Nếu không năm vững tàng kiếm thuật thì chắc chắn là thập tử vô sinh."
"Từ xưa tới nay, trong thiên hạ này tổng cộng có ba nhóm tử sĩ tàng kiếm."
“Nhóm đầu tiên là do người sáng lập tàng kiếm phái luyện ra.”
"Nhóm thứ hai là do Tổ Long tiền Tần luyện ra." "Nhóm thứ ba chính là nhóm Tàng Nhất các ngươi."
Hạ Thiên ôn hòa hỏi: "Tàng Nhất, mười năm nay ở trong lòng ngươi có khổ không?"
Tàng Nhất hít một hơi thật sâu: "Khổ."
"Mối thù không đội trời chung của cha mẹ, nếu không báo thù, thề không làm người."
"Chỉ có lật đổ triều đình Đại Hạ, mới có thể báo thù cho cha mẹ ta"
"Với thực lực của một mình ta, muốn lật đổ triều đình Đại Hạ giống như kiến càng rung cây, không làm được."
"Cho nên trước khi đi theo vương gia, lòng ta đã chết rồi."
"Điều này hoàn toàn phù hợp với tâm trạng của một tử sĩ."
Tàng Nhất ngẩng đầu nhìn vào khoảng không, vẻ mặt đầy áy náy: "Khi đó, điều duy nhất ta nghĩ đến là sớm ngày được chết trong nhiệm vụ và đoàn tụ với cha mẹ ở dưới."
Nói tới đây, ánh mắt của Tàng Nhất đầy phức tạp, hắn ta nói: "Nhưng, ta gặp được vương gia."
"Ta nhớ rất rõ, câu đầu tiên người nói riêng với ta là: Ngươi là người, không phải một con rối giết người."
"Bên cạnh bổn vương cần con người, không phải một cái xác không hồn."
"Mà từ nhỏ đến lớn, câu nói đầu tiên mà sư phụ ta luôn treo bên miệng là: Một khi tiến vào cánh cổng của tử sĩ tàng kiếm, các ngươi không được coi mình là một con người, các ngươi chỉ là một cái xác biết đi giết người, nhất định phải chết trong tay kẻ địch”
"Các ngươi nhất định phải chết vì chủ nhân của mình."
"Ngày hôm đó, ta đã rất bối rối."
“Sau này vương gia lại hỏi ta, vui vẻ cũng là một ngày, đau khổ cũng là một ngày, sao không sống vui vẻ?”
“Từ nhỏ đến lớn, ta ít được nếm trải mùi vị của hạnh phúc. nên không biết.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]