Chương trước
Chương sau
Đều là lỗi của lão cửu thối đó!

Tại thời điểm này.

Tào trắc phi xuất hiện bên cạnh thái tử, vẻ mặt oán hận

nói: "Điện hạ đừng đau lòng, ta về Tào gia lấy chút bạc, hỗ trợ chút trước nhé!"

Thái tử cảm động: “Vẫn là Tào phi tốt với bổn cung!”

"Hầy..."

Tào trắc phi lặng lẽ thở dài một tiếng, ánh mắt xinh đẹp ngập tràn tình yêu nhìn qua cơ thể thái thử: “Đáng tiếc là ta không thể sinh con!”

Đột nhiên.

Hai má thái tử tức giận đến đỏ bừng!

Toàn thân hắn ta nổi gân xanh, ngửa mặt lên trời gầm lên như sói: "Lão cửu thối, thù giữa ta với ngươi không đội trời chung!"

"Không đội trời chung!"

Một bên khác.

Hai cỗ xe chở đầy bạc lao ra khỏi cổng thành đế đô.



Trên xe, ngoài một trăm ngàn lượng bạc, còn có một chiếc hoàng bào do Tần Quý Phi thêu cho Hạ Thiên được đặt trong một chiếc hộp gỗ đàn hương tỉnh xảo.

Đồng thời còn có một đội ky binh hộ tống,

Nhưng vào lúc này.

Trong chiếc xe có để hoàng bào, một người mặc đồ dạ hành xuất hiện như một bóng ma mà không có một ky binh nào phát hiện.

Nàng ta đưa tay mở chiếc hộp đựng hoàng bào, kiểm tra đi kiểm tra lại nhưng không tìm thấy gì.

Bởi vì trong y phục không hề có gì cải "Tại sao lại không có gì cả chứ?" "Không thể nào!"

"Hoàn toàn không thể nào!"

Nàng ta tin trong bộ y phục này có gì đó kỳ lạ, chỉ là nàng ta không phát hiện mà thôi.

Triều Tiền Tân có rất nhiều cách để truyền tin mật, tới hiện nay vẫn không giải mã được hết.

Có lẽ tới khi chiếc hoàng bào này đến được trong tay Hoang Châu Vương thì bí mật sẽ được lộ ra.

Hắc y nhân nghĩ rồi nghĩ, sau đó ngồi trong xe ngựa bắt đầu tĩnh tọa điều chỉnh hơi thởi

Chỉ cần đi theo chiếc xe ngựa này là có thể nhìn thấy người đói

Cũng chính là giờ khắc báo thù cho đệ tử của học phái!

Sâu trong Thập Vạn Đại Sơn Hoang Châu!



Trên sườn đồi núi Bạch Hồ là trại Bạch Hồ.

Lúc này, A Đan quỳ một gối trước mặt một người đàn ông đầu trọc mắt xanh: "Tộc trưởng, A Ru Pi và những chiến sĩ kia chết rất thảm, ngươi phải báo thù cho bọn họ!”

Người đàn ông đầu trọc ôm A Đan vào lòng, bàn tay to lớn lồng vào trong chiếc váy da thú của nàng ta: "A Đan, A Ru Pi chết cũng đã chết rồi!"

"Tối nay, tộc trưởng có thể khiến ngươi vui vẻ hơn!"

Trong mắt A Đan có gì đó kỳ quái: "Ta đã thăm hỏi qua rồi, bọn xấu giết chúng ta là Hoang Châu Vương mới tới, là nhi tử thứ chín của hoàng đế Đại Hại"

"Nữ tử người hán Tô Kỳ kia có ý xấu muốn dẫn bọn họ đến đóng quân ở núi Thần Long!"

"Ở đó dễ công khó thủ, chúng ta có thể vây giết bọn họ ở đói”

Trong mắt gã đầu trọc tràn ngập sát ý, hắn ta bế A Đan ném lên giường rồi vồ lên: “Ngày mai ta sẽ liên thủ với các trại lân cận để giết tên Hoang Châu Vương khốn nạn đói”

"Vậy thì cảm ơn tộc trưởng!"

Trên giường, bỗng chốc có cảnh tượng không diễn tả được!

Hiện nay. Núi Thần Long.

Cuối cùng Hạ Thiên cũng dẫn đội xe của Hoang Châu Vương đến được chân núi!

Một đỉnh núi hùng vĩ và đẹp đẽ xuất hiện trước mặt họ như một tiên cảnh...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.