Chương trước
Chương sau
“Phập phập phập...”

Máu chảy ra theo mũi tên. A Ru Pi vui mừng... mũi tên không bắn trúng điểm yếu của hẳn ta. Thế nhưng tại sao ở chỗ bị trúng tên lại đau đến thế? Tại sao chỗ đó lại ngứa? Tại sao cơ thể hắn ta lại bắt đầu tê liệt?

A Ru Pi ngạc nhiên: “Trên mũi tên có độc.”

“Bịch...”

A Ru Pi mất quyền khống chế cơ thể, ngã mạnh từ trên cao xuống trước trận khiên. Hai chân quỳ dưới đất, cả người đều là lỗ máu giống như bao gai bị bản thủng.

“Hí hí hí...”

Hạ Thiên rút chiến đao ra, thúc chiến mã bay ra khỏi trận khiên, lao tới trước mặt A Ru Pi như gió táp, chém một đao xuống: “Kẻ nào giết người Hán của ta đều phải chết.”

“Không” Đây là âm thanh cuối cùng của A Ru Pi.

Đầu của hẳn ta đã bay lên trời. “Phụt..

Máu tươi từ trên thi thể không đầu của A Ru Pi phun lên rất cao.

“Giết!” Hạ Thiên phóng ngựa lao thẳng vào trong chiến binh Bạch Hồ, cầm chiến đao dính máu tung bay, cực kỳ dũng mãnh.



Chiến binh Bạch Hồ thấy thủ lĩnh đã bị giết thì vô cùng hoảng hốt. Thế nhưng bọn họ nhìn thấy Hạ Thiên một mình lao đến thì không khỏi mừng rỡ: “Giết chết người Hán này, mang đầu của hẳn ta về nộp cho tộc trưởng.”

“Vèo vèo vèo..."

Bọn họ phóng phi đao màu xanh về phía Hạ Thiên.

“Phù phù phù...”

Các chiến binh Bạch Hồ phun châm độc trong miệng ra, tỏa ra mùi tanh hôi khiến người khác buồn nôn. Nhất thời tình thế nguy cấp.

Các chiến binh Bạch Hồ mừng rỡ: “Người Hán, đi chết đi!”

“Hừ..”

Hạ Thiên hừ lạnh: “Là các ngươi chết mới đúng.”

Đúng lúc này trong hư không hiện ra vài cái khiên, hợp. thành một vòng tròn, bao quanh Hạ Thiên.

“Leng keng leng keng..."



Vô số phi đao và phi châm của chiến binh Bạch Hồ đều rơi trên cái khiên.

Tàng Nhất hiện thân, sát khí tỏa ra: “Giết” Mười thiếu niên tàng kiếm hộ vệ của Hạ Thiên tiếp đất, bảo vệ Hạ Thiên tiến hành giết chóc, nở hoa trong trung tâm kẻ địch.

“Là ma quỷ.”

Chiến binh Bạch Hồ sợ hết hồn khi nhìn thấy thiếu niên tàng kiếm xuất hiện từ trên trời.

“Mau chạy thôi.” “Giết...

Lão Quỷ dẫn đầu ky binh hạng nhẹ chém giết, giống như một thanh đao sắc bén lao vào trong chiến binh Bạch Hồ.

“Trên thần Bạch Hồ là ky binh đáng sợ.”

Chiến binh Bạch Hồ không kịp chạy trốn, hai chân mềm nhữn quỳ xuống đất: “Đừng giết ta, ta có thể dâng mỹ nhân trong trại cho các ngươi.”

Lão Quỷ chẳng hề do dự xuất đao: “Không cần ngươi dâng, Vương gia bọn ta sẽ tự đi lấy.”

“Giết hết.”

Chiến binh Bạch Hồ ở đăng sau điên cuồng chạy vào rừng rậm. Bọn họ tin rằng chỉ cần tiến vào rừng thì có thể chạy thoát. Thế nhưng trong rừng cũng là thiên hạ của các thiếu niên tàng kiếm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.