Ánh trăng trong vắt mơn trớn mặt đất.
Đêm không có gió tuyết, đất trời ngập tràn dịu dàng.
Hạ Thiên nhảy xuống xe ngựa, tự mình vào bếp nấu một bát mì trộn dầu ớt, bỏ thêm thịt và trứng chân nước. sôi lên trên rồi rắc thêm hành hoa.
Hương thơm lập tức tỏa ra xung quanh.
Hắn bưng chén mì đầy ắp này lên trên xe ngựa của Vô Diện Nhân.
Lúc này, Vô Diện Nhân đang ngủ say, nước dãi chảy ra khỏi khóe miệng, rớt xuống sàn xe.
Có lẽ đây là giấc ngủ yên bình nhất, ngon giấc nhất của hắn ta suốt hai mươi năm qua.
Chỉ cần nhìn vào vết thương trên người hắn ta thôi là có thể tưởng tượng ra hai mươi năm qua, mỗi ngày trong cuộc đời hắn ta đều đi men bên bờ vực sinh tử.
Lúc này, Hạ Thiên để bát mì trộn dầu ớt xuống, rút ngân châm trên đầu Vô Diện ra.
“Khit khịt...” Mũi Vô Diện Nhân hấp háy, ngửi thấy mùi mì trộn dầu ớt, lập tức mở bừng mắt: “Vương gia, thứ gì ngon vậy?”
Hạ Thiên bê bát mì lên, định tự tay đút cho hắn ta:
“Lại đây, món mì này ta tự tay làm đấy, rất đặc biệt, đảm bảo ngươi chưa từng ăn bao giờ!”
Tay chân Vô Diện Nhân bị gãy xương nên không thể tự gắp mì ăn được: “Vương gia định đút cho ta ăn à?”
Hạ Thiên gắp trái trứng chần nước sôi lên: “Đương nhiên rồi!”
“Không được!”
Vô Diện Nhân cố dằn cơn đói trong bụng xuống: “Thân thể của Vương gia đáng giá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-long-doat-vi-tuyet-the-thai-tu/3396468/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.