Chương trước
Chương sau
Dịch Cân Kinh và Tẩy Tủy Kinh trong đầu hắn đã đủ để hắn trở thành kỳ tài luyện võ trong vạn người chưa chắc đã có nổi một người.

Nhưng hắn sẽ không nói chuyện này cho Tần Hồng Y biết.

Hắn muốn lặng lẽ luyện võ, sau đó gây ấn tượng trước cả thiên hạ.

Đặc biệt là trước những lão quái vật ở điện Cung Phụng cho rằng hắn là phế vật võ đạo.

Có lẽ đến lúc đó, người kinh hãi nhất chính là vị phụ thân “hờ” và triều đình Đại Hạ.

Lúc này.

Ánh mắt Tân Hồng Y nhìn Hạ Thiên chẳng khác nào nhìn một kẻ ngu: “Đúng là chết cười.”

“Được rồi, nể tình ngươi là phế vật võ đạo, ta sẽ cho ngươi biết điều kiện tiên quyết đầu tiên để trở thành Tông sư.”

Hạ Thiên bình tĩnh nói: “Xin chỉ giáo.”

“Muốn trở thành Tông sư, đầu tiên, ngươi phải tu luyện tâm pháp võ đạo cấp độ Tông sư.”

“Ngươi có không?” Hạ Thiên cười đầy ẩn ý: “Ngươi có.”

Lời này tựa như một thanh kiếm cắm trúng tim Tân Hồng



Con ngươi của Tần Hồng Y thu nhỏ lại: “Ngươi nằm mơ đi.”

Sau đó, sắc mặt nàng ta lập tức dịu lại: “Ngươi là phế vật võ đạo, dù có cho ngươi tâm pháp võ đạo cấp độ Tông sư thì ngươi cũng không thể tu luyện được”

Hạ Thiên chỉ ra ngoài xe ngựa: “Ta có rất nhiều tùy tùng, cho dù ta không học được thì bọn họ vẫn có thể học.”

Tần Hồng Y ngạc nhiên: “Ngươi có biết tâm pháp võ công cấp độ Tông sư quý giá biết chừng nào không?”

Hạ Thiên gật đầu: “Biết.”

“Trên đời này đâu chỉ có ngàn tỉ người, thiên tài có thiên phú luyện võ đâu chỉ có chục triệu người nhưng trong thiên hạ này, cao thủ cấp độ Tông sư lại chỉ có lác đác vài người mà thôi.”

“Nói vậy là đủ để thấy công pháp võ đạo cấp độ Tông sư quý giá như thế nào.”

Tần Hồng Y im lặng một lát rồi nói: “Ngươi đã biết tâm pháp Tông sư quý giá như vậy rồi mà vẫn bằng lòng dạy nó cho những người bên cạnh ngươi ư?”

Hạ Thiên đáp không chút do dự: “Bằng lòng.”

“Bọn họ tu luyện càng mạnh lên thì thực lực của Vương phủ của ta sẽ càng mạnh”

Tương lai, trong đại quân của phủ Hoang Châu Vương đương nhiên sẽ có vô số võ tướng có thực lực lớn mạnh.



Hắn sẽ đích thân chỉ dạy bọn họ.

Tần Hồng Y nhìn xoáy vào Hạ Thiên: “Sau khi rời khỏi đế đô, ngươi đã khác trước rất nhiều.”

Hạ Thiên chẳng ừ hử gì cả: “Ai rồi cũng sẽ thay đổi.” “Đúng vậy.”

“Nếu như ngươi có thể kể cho ta một vài chuyện về quái nhân kia, ta sẽ tặng tâm pháp tu luyện võ đạo cho ngươi.”

“Thành giao.” “Hoang Châu Vương, ngươi nói cho ta biết, Thánh đạo và

Vương đạo mà ngươi hiểu ra có phải là do quái nhân kia tặng cho ngươi không?”

Hạ Thiên bất chấp tất cả trả lời: “Phải.”

Yêu nữ này bị thương ra nông nỗi này rồi vẫn còn gặng hỏi tung tích của quái nhân kia, xem ra chuyện này không phải là bịa đặt.

Cho nên, hắn quyết định kể một chuyện có liên quan tới cố nhân: “Ta nhớ, ban đầu lúc ở hoàng cung, quái nhân kia xuất hiện đánh ta một trận tơi bời, sau đó cả ngày ta đều váng đầu,

chỉ khi nào ngồi yên đọc sách thì mới thấy khá hơn một chút.”

“Lần này ta rời khỏi đế đô, đêm đến nghỉ chân ở Ổ Bảo Đào Hoa, nửa đêm ông ấy tới, lại đánh ta một trận tơi bời.”

“Thế là bệnh váng đầu của ta lập tức khỏi hẳn”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.