Tịch Linh nhìn đứa nhỏ trước mắt mình, nó cũng tròn mắt nhìn thiếu nữ không quá 20 đang thở ra kia.
“ Cách Tinh, lại đem người đến sao?”
Hình như hoàng đế cũng có điểm bối rối, ngượng ngùng nhìn thiếu nữ đẹp đến lấn áp nhật nguyệt trước mắt, dung nhan không bao giờ thay đổi chính là nói về Tịch Linh... từ nhỏ cho đến lớn, Cách Tinh vẫn thấy nàng như thế. Thiếu nữ mơ hồ nhìn đứa trẻ trốn sau lưng của hoàng đế, mệt mỏi đỡ trán.
“ Chỗ ta sắp không chứa nổi nữa rồi, quản cho tốt đám nữ nhân của ngươi, đừng dăm bữa lại mang đến gặp ta”
Nói thế thôi, nhưng Tịch Linh vẫn vẫy vẫy tay với đứa bé đằng sau lưng hắn, nó vẫn sợ sệt nắm chặt lấy y phục của hoàng đế, nâng mắt ngập nước nhìn nàng.
Cách Tinh muốn đưa tay đẩy nó đến trước mặt nàng nhưng lại bị Tịch Linh đưa mắt nhìn sang.
“ Bước vào Tử Anh điện phải là tự lực cánh sinh... chỗ này chính là lãnh cung mà người người triều thần đều nói, Cách Tinh, hoàng đế phải biết cách thức mà nơi này hoạt động”
Tay của hoàng đế dừng lại, Tịch Linh lạnh nhạt nhìn đứa bé kia... không nhanh không chậm lên tiếng.
“ Ngươi tên gì?”
“...”
Thằng bé nhìn nàng rồi đột nhiên khóc òa lên, Tịch Linh vẫn kiên nhẫn ngồi ở đó đợi nó khóc xong, rồi lại một lần nữa hỏi lại. Lần này, Cách Tinh đem đến một đứa trẻ mít ướt đến cực điểm, khóc không thành tiếng vì sợ u điện lạnh lẽo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-linh/2881712/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.