Vũ Thần Trương Lăng mở mắt ra vẫn không tin là bản thân đã bị tên nằm bên cạnh ăn sạch rồi, mà không những thế hắn ta còn có sức đến mức làm đến tận đêm, hiện giờ là sáng của ngày hôm sau, Vũ Thần Trương Lăng cảm thấy cơ thể của bản thân không còn là cơ thể của chính mình nữa. Càng nghĩ càng muốn cho hắn ta ăn đập.
Liếc mắt sang thì đã thấy tên này tỉnh giấc chống má bên cạnh nhìn chằm chằm mình từ lúc nào khiến Vũ Thần Trương Lăng hận chỉ muốn một lần xiên hắn ta vạn nhát.
Nhìn biểu cảm muốn giết chết mình kia của Vũ Thần Trương Lăng, hắn ta vẫn cười vui vẻ vì được thoả mãn, Vũ Thần Trương Lăng càng thêm tức muốn ói máu, muốn đánh bay cái mặt hắn ngay nhưng không có sức.
Thấy hắn không phản ứng, Vũ Lam Trạch Văn lại nằm xuống ôm hắn vào lòng, hắn không phải không phản ứng mà là không phản ứng được, lúc bị ôm nhẹp trong lòng hắn tắt thở muốn chớt. Chỉ biết chửi hắn ta thật nhiều.
Còn hắn ta vờ điếc không nghe thì không biết, cứ ôm vậy thôi.
Dù gì thì cũng ra chuyện rồi, Vũ Thần Trương Lăng cũng chỉ có thể để sau này tính sổ dần dần với hắn ta chứ cũng chẳng thể làm thêm gì nữa.
Lúc ở đại điện hắn ôm cái thân đau nhức của bản thân đi tới như bà bầu mang bụng vượt mặt, Vũ Lam Trạch Văn thì đỡ bên cạnh, nhìn hai người chẳng khác nào đôi phu thê già.
Vũ Thần Trương Lăng đẩy hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-gioi-than-chien/2802703/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.