Mọi chuyện vẫn chưa đến hồi kết.
Dù đó không phải là hình thức bồi thường trong tưởng tượng của Ansbach nhưng Oregon vui là được rồi.
Gordon thì sao, Zofie thì thế nào, còn cả Nghịch Cửu Hội nữa, tất cả đã chẳng còn nằm trong đầu óc của anh, dù sao có Mammon lo liệu, bọn chúng khó lòng mà sống yên ổn. Hiện tại anh phải nắm bắt từng giây từng phút để nhấm nháp niềm vui giành lại thứ từng mất đi. Tiễn Mammon và Metatron đi xong, Ansbach ôm lấy Oregon cùng nhau biến mất trên bờ biển.
Biệt thự bị Gordon sửa sang, ai biết trong đó có lắp mấy thứ kỳ quái gì không. Thứ hiện tại anh cần là thế giới của hai người, là an tĩnh, an toàn, an tâm.
Anh tìm một khách sạn rồi đặt phòng, sau đó ném Oregon lên giường, bắt đầu chuỗi ngày tháng ngọt ngào như mật bất chấp đêm ngày. Một trăm hai mươi năm là con số đáng sợ, anh nhất định phải bù lại cho bằng hết.
Oregon ban đầu còn phối hợp nhiệt tình, về sau bắt đầu vắt óc tìm cách bỏ trốn.
Sau vài lần bị tóm, mà trừng phạt cứ mỗi lần lại nặng thêm, cuối cùng y chỉ còn đành nằm trên giường lảm nhảm xin tha chẳng rõ đang nói gì.
Ansbach vừa yêu vừa xót, hôn lên mỗi tấc da thịt của y, “Chúng mình hãy trải qua một trăm năm thế này có được không?”
“Không.” Oregon lười đến chả buồn nhấc tay.
“Sao lại không?” Ansbach không nổi giận mà chỉ gặm mãi cổ y không nhả.
Oregon híp mắt trả lời: “Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-gioi-he-liet-that-lac-phong-an/2254873/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.