Mọi chuyện vẫn chưa đến hồi kết. 
Mép dao mỏng như mép giấy, dường như chỉ cần quét nhẹ một nhát là sẽ rạch ra một vết thương lớn. Tim Gordon đập dồn dập, hình ảnh máu tươi bắn ra từ cổ Ansbach khiến lão thấy cả người hưng phấn. 
Một bàn tay khác bất thình lình giữ lấy bàn tay đang run lên của lão. 
Gordon cả kinh, Ansbach cúi đầu nhìn con dao đang gần trong gang tấc, sau đó ngẩng lên, lật cổ tay một cái ném lão ra xa, “Tay ông run dữ quá, ta không muốn trên cổ mình xuất hiện vết thương hình răng cưa đâu.” 
Gordon ngã xuống trước mặt thiên sứ, lão phẫn nộ đứng dậy, vung vẩy dao găm chỉ vào thiên sứ, “Ngươi đã làm gì hắn?” 
Thiên sứ bình thản đáp: “Ngươi không nên làm thế.” 
Gordon giật mình hỏi lại: “Ngươi nói cái gì?” 
Thiên sứ nói: “Đó là sai.” 
Tay cầm dao găm của Gordon run càng dữ dội hơn, một lúc sau lão mới nói: “Là ta đã thức tỉnh ngươi, ta là chủ nhân của ngươi, ngươi phải nghe theo mệnh lệnh của ta!” 
Thiên sứ đứng im, ánh mắt mơ màng nhìn về phía các vì sao xa xôi, “Đó là sai.” 
Gordon thấp giọng chửi rủa, lấy từ trong lòng ra một bình nước thuốc, xông đến trước mặt thiên sứ và vẩy lên đầu y. Thiên sứ chỉ là ảo ảnh, nước thuốc xuyên qua làn tóc của y, rơi lên cộc gỗ mờ ảo thoắt ẩn thoắt hiện. 
Hào quang trên cộc gỗ sáng lên rồi lại tối dần. 
Ansbach xông qua đá bay Gordon, đang định chuyển hướng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-gioi-he-liet-that-lac-phong-an/2254872/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.