“Để ta ngửi xem nào! Thằng bé còn hôi sữa từ đâu đến thế kia, mùi vị thơm ngon nhường ấy làm ta chỉ muốn mau chóng cắn đứt cổ họng nó để hút hết chỗ máu tươi tuyệt vời thôi!” Giọng cười quái gở bất chợt vang lên từ sau lưng Oregon.
Một cỗ quan tài màu cà phê sẫm rung nhẹ, nắp quan tài nảy lên rồi nhích ra vài tấc để lộ một ngón tay thon dài, nhưng ngón tay còn chưa duỗi ra, nắp quan tài đã bị đẩy trở về chỗ cũ.
“Ối!” Trong quan tài phát ra tiếng thét chói lói.
Oregon ấn nắp quan tài xuống, lạnh lùng nhìn ngón tay kia dần dần đỏ lên.
“Buông ra, cái tên khốn nạn không biết kính trọng bề trên nhà ngươi!”
Nắp quan tài đột nhiên bật nảy lên cao, sau đó một bóng đen từ trong quan tài phóng ra đè Oregon xuống đất.
Gương mặt trắng bệch bị cái miệng đỏ như máu át quá nửa, lộ ra hai chiếc răng nanh trắng muốt.
Oregon nhắm mắt lại, lúc anh mở mắt ra, tròng trắng của mắt anh đỏ tươi như nhiễm máu, trông chẳng khác nào thú hoang điên dại, “Cút!” Anh gắng sức đẩy tên kia ra rồi đứng dậy.
Bị anh đẩy, tên huyết tộc va mạnh vào cỗ quan tài hắn mới chui ra. Quan tài bay đi mấy chục mét, vướng phải nham thạch lăn đi vài vòng.
Huyết tộc nọ lắc đầu đứng lên, “Ngươi làm hỏng mất đồ của ta.”
Bầu trời nhuộm thắm một màu xanh đậm, chỉ còn gợn tí mấy trông như vảy cá lốm đốm.
Dưới ánh sáng mập mờ, hai huyết tộc bất ngờ bổ nhào vào nhau, vung tay múa chân đánh nhau bằng phương pháp nguyên thủy nhất.
“Buông tay ra! Tên dân đen thấp hèn nhà ngươi!” Tên huyết tộc bị anh túm tóc nổi điên lên, hắn trầm giọng cảnh cáo, đe dọa một cách âm độc: “Ngươi dám hỗn láo với bề trên.”
Oregon đứng thẳng tắp, túm lấy tóc hắn lắc qua lắc lại, nhìn hắn với ánh mắt của kẻ đứng trên và mỉm cười đầy vẻ khinh thường, “Xưa nay ta chưa từng gặp bề trên nào yếu ớt như ngươi.”
Tóc hắn bất chợt bị anh giật phăng, cả miếng da đầu nhỏ cũng bị tróc ra theo.
Tên huyết tộc nọ nổi điên!
Hắn giang hai tay ra, mặt đất bỗng nhiên chấn động.
Dưới mặt đất như có thứ gì đó sắp xông lên.
Oregon lùi lại hai bước.
Bản tính kính ngưỡng bề trên trời sinh của huyết tộc khiến anh không thể nào cựa quậy.
“Ta, trên danh nghĩa Irad đời thứ hai, sẽ xét xử tên dân đen đê hèn không biết kính trọng bề trên nhà ngươi!” Ngón tay bị kẹp sưng tấy ban nãy của hắn từ từ duỗi ra, lời nguyền rủa của ác ma dần dần thành hình trên không trung. “Ta tuyên phán, đời đời kiếp kiếp ngươi sẽ bị vây trong…”
Irad giận dữ nhìn chằm chằm vào tên huyết tộc đang đè trên người mình.
Dù nước biển có lạnh lẽo cỡ nào thì lửa giận trong lòng hắn vẫn đang cháy hừng hực. Theo hiểu biết của hắn, huyết tộc vô cùng xem trọng thứ bậc, kẻ đời sau tuyệt đối không bao giờ được phép hỗn xược với bề trên. Vậy mà tên con cháu trước mắt hắn hiện nay lại dám…
Hắn bắt lấy vai Oregon, xoay người đổi tư thế rồi búng chân một cái bay thẳng lên bờ hệt như cá chuồn.
Oregon thừa cơ buông hắn ra và nhảy lùi về sau bảy, tám mét.
Irad vẩy hết nước trên người, lưng hơi cong lại, trợn mắt nhìn cái bóng đen cách đó không xa, “Báo tên của ngươi ra xem, hỡi tên nhóc con kiêu căng ấu trĩ!”
Oregon nhìn chòng chọc vào hắn và nói ra một cái tên: “Ansbach Malkavian.”
“Malkavian?!”
Câu trả lời như chìa khóa của chiếc hộp Pandora, phơi bày hết tất cả những tội ác bên trong chiếc hộp.
Vẻ mặt của Irad ngập tràn những căm hận, ghê tởm cùng với ác độc, còn xấu xí hơn cả ác quỷ từ địa ngục trốn lên. Mặt hắn nhăn nhúm, gân guốc nổi đầy, tròng mắt như muốn lọt ra ngoài, vả lại còn hiện toàn tơ máu.
Oregon ghét cái thị lực cực tốt của huyết tộc, ban đêm mà vẫn nhìn rõ như ban ngày.
Cổ họng Irad phát ra tiếng cười khằng khặc quái gở, cả người hơi nghiêng về trước, cũng chính là tư thế chuẩn bị tấn công.
Oregon mở rộng hai tay, ý chí chiến đấu mãnh liệt tuôn trào từ đầu xuống vai anh, tay anh, ngực anh, và cả chân anh.
Chưa bao giờ anh thấy sục sôi khát vọng chiến đấu như lúc này!
Những cảm xúc hỗn loạn trong tim đều biến thành lòng thù địch, mỗi tấc mỗi ly trên người anh đều chìm trong dục vọng muốn xé xác đối phương.
Irad đột nhiên co chân nhào tới.
Trong không trung dường như có cánh tay vô hình nào đó thò ra đâm xuyên vào ngực Oregon để chộp lấy trái tim anh, năm ngón tay còn chầm chậm siết lại.
Giây phút đó, máu trong người anh như đang chảy ngược, mặc cho linh hồn anh có gào thét kêu gọi chiến đấu thế nào thì dòng máu bên trong đã hèn nhát mà vung cờ trắng. Lúc tay đối phương sắp chạm tới mặt mình, Oregon bỗng nhiên biến mất.
Dơi vỗ cánh bay cao.
Tiếng dơi vỗ cánh phành phạch loạn xạ càng tôn lên bầu không khí vắng lặng của hòn đảo này.
Yên tĩnh.
Bặc bặc bặc.
Một lúc sau, tiếng đập cánh tạm ngừng.
Tay chân của anh vẫn đang run khẽ vì bản năng của dòng máu trong người, nhưng đôi mắt lại lạnh như băng.
Trước mặt anh, tên huyết tộc đời thứ hai vừa nhe nanh múa vuốt ban nãy đã nát bấy nằm dưới đất. Những bộ phận trên người hắn nằm rải rác hai bên, để chừa ra một con đường nhỏ ở giữa.
Oregon thẫn thờ đứng im một lúc rồi mới đi đến gần.
Dù hơn ba phút đã trôi qua nhưng anh vẫn không dám tin việc, à không, phải gọi là kỳ tích, mới xảy ra.
Thế nhưng những miếng thịt nát bấy trên mặt đất là chứng cứ tốt nhất.
Irad- Tên huyết tộc đời thứ hai từng bị mười ba huyết tộc đời thứ ba liên thủ đánh bại, mới rồi còn đánh nhau một trận hoành tráng với mình, nhưng vào lúc sắp chiến thắng lại… Banh xác.
Đúng, không có từ nào chính xác hơn “banh xác”.
Anh hồi tưởng hình ảnh Irad đang chạy bỗng nhiên nổ banh xác, bỗng thấy hơi hơi đau đầu. Anh chầm chậm quay trở về bên cỗ quan tài màu trắng, cúi người xuống nhặt cành hoa hồng dưới đất lên.
Đây là hoa hồng anh tặng.
Vốn sẽ không bao giờ tàn.
Nhưng hiện tại…
“Meo.”
Chú mèo đen ướt đẫm bụi tuyết ló đầu ra khỏi đống đất cát, co chân đạp một cái nhảy tót vào lòng Oregon.
Oregon mân mê cổ nó, trên bàn tay trắng nõn gây xanh nổi đầy.
Anh nhắm mắt lại, ấn mèo vào sâu trong lòng.
Mèo đen bất an ngọ nguậy nhưng nhanh chóng bị ghì chặt.
Một lúc thật lâu.
Oregon mới buông nó ra, cúi đầu nhìn vào trán nó và hôn lên miệng của nó: “Hãy tin tôi, tất cả rồi sẽ ổn thôi.”
Mèo đen duỗi chân thư giãn gân cốt. Nó không biết tất cả rồi có ổn không nhưng nó biết ban nãy nó bị ép cho thiếu điều “không ổn”.
Oregon dịu dàng vuốt lại lông cho nó.
Mèo đen lấy đuôi đẩy tay anh ra tỏ vẻ kỳ thị.
Oregon nói: “Tôi rất nhớ em.”
Mèo đen nghiêng đầu liếc anh một cái.
Oregon vuốt ve cổ nó, “Sau này đừng bao giờ rời xa tôi lâu như vậy nữa. Tôi sẽ lo lắm.”
Mèo đen cào cho anh một cái rồi nhảy khỏi người anh, co giò bỏ chạy.
Oregon thong thả bám theo ngay sau lưng nó.
Bên bờ biển đậu sẵn một con thuyền nhỏ, Macewen đang ngồi trên thuyền, quần áo chỉnh tề phẳng phiu, cả nơ cũng thắt ngay chính giữa không lệch tí nào, trông rất cân đối.
“Hoan nghênh ngài trở về.” Macewen đứng dậy.
Oregon bồng mèo lên thuyền, miết nhẹ vùng giữa trán, ngồi dựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, “Bên ngoài thế nào rồi?”
Macewen đáp: “Ý ngài là thành Bright ấy hở? Sau khi ngài đi, ngài Baal cáu kỉnh hết một thời gian nhưng được ngài Tiểu Minh Vương dỗ dành nên mọi chuyện đã đâu vào đấy. Tất cả huyết tộc tụ tập ở thành Bright đều đã về cả.”
Oregon hỏi: “Kể việc gì tôi đoán không ra ấy có được không?”
Macewen ngẫm nghỉ rồi đáp: “Giáo hội bắt được một ma nữ, chuẩn bị thẩm lý và phán quyết công khai?”
Oregon mở choàng mắt ra, “Ở đâu?”
“Ý.”
Thuyền cập bến ở Nam Phi, sau đó bọn họ từ Johannesburg bay thẳng đến Rome.
Họ đáp xuống ở sân bay Fiumicino vào buổi chiều, lúc mặt trời vẫn còn chói chang.
Vừa ra khỏi sân bay, Oregon và Macewen đã cảm thấy hơi nóng phả thẳng vào mặt.
Oregon hay tay đang bồng mèo đen, đột nhiêu cau mày nói: “Nhiệt độ chênh lệch quá lớn, chúng ta không nên quay về vội như vậy.”
Macewen nhìn anh bằng ánh mắt ngờ vực, “Ngài cảm à?”
Oregon vuốt ve mèo đen trong lòng, “Nó không kịp thay lông.”
Macewen nói: “Đâu có sao, quần áo của nó mới cũ luôn đồng bộ, hoàn toàn không thể nhận ra sự thay đổi.”
Oregon nói: “Mỗi ngày đổi một sợi xích mèo khác nhau đi.”
Lưng mèo ta cong lên, chân sau co lại chuẩn bị phóng đi nhưng bị Oregon ôm chặt.
“Ngoan nào em yêu.” Anh ấn nó vào ngực mình, “Đừng khiêu chiến giới hạn nhẫn nại của tôi.”
Mèo đen lấy vuốt cào anh, bàn tay trắng nõn bị cào trầy mấy vết nhưng vết cào vừa hé miệng đã khép lại ngay, còn nhanh hơn cả tốc độ bốc hơi của cồn.
Khi họ đến nơi đỗ xe, một chiếc Lancia từ phía sau phóng vèo tới dừng trước mặt họ.
Người ngồi ghế lái bước xuống xe, là người quen – Benoit.
“Hi.” Gã đánh tiếng chào hỏi.
Oregon nói: “Tôi không muốn lên xe của hắn.”
Macewen nói: “Chúng ta có thể đứng im ở đây.”
Oregon hỏi: “Sau đó?”
Macewen đáp: “Chiếc xe phía sau sẽ vì chờ lâu bực mình mà chạy thẳng tới ủi vào đít xe của hắn.”
Nụ cười của Benoit sượng ngắc. Gã chột dạ quay lại nhìn chiếc xe phía sau. Người đàn ông trên xe mất kiên nhẫn bấm còi một cái.
“Các vị không muốn biết tin tức mới nhất về ma nữ sao?” Gã quẳng mồi nhử.
Oregon nói: “Quả thật muốn lắm, nhưng lại càng không muốn bị các người đeo bám.”
Benoit lại hỏi: “Lẽ nào chúng ta không phải là đang hợp tác?”
Oregon nói: “Ý cậu là lần các người rõ ràng có chứng cứ hướng về Malkavian nhưng vẫn nằng nặc vu khống tôi? Đúng đấy, đúng là một lần hợp tác đáng nhớ cả đời.”
Benoit đành tung đòn sát thủ: “Lẽ nào ngài không muốn biết tin tức về Ansbach Malkavian chút nào hết à?”
Con ngươi Oregon lóe lên, “Có ý gì?”
Benoit mỉm cười chìa tay ra, “Mời lên xe.”
Chữ “xe” còn chưa tròn âm thì xe của gã đã bị chiếc phía sau ủi mông một cú ra trò.
Benoit: “…”
Lúc Benoit lo giải quyết tranh chấp chuyện xe cộ, Oregon cùng Macewen và mèo đen đứng một bên xem kịch.
Lúc tranh chấp xe cộ thăng cấp thành mâu thuẫn bạo lực, Oregon vẫn cùng Macewen và mèo đen đứng một bên xem kịch.
Đợi mãi đến khi mọi chuyện giải quyết đâu vào đấy thì trời cũng chập tối.
Oregon dẫn Macewen và mèo đen đi ăn uống no say quay về, còn Benoit đang đói tới lép cả bụng. Anh tỏ vẻ tiếc nuối bảo với Benoit: “Bỗng dưng tôi hết muốn biết tin về Ansbach nữa rồi.”
Benoit: “…”
***
Chú thích:
Oregon: 欧西亚, pinyin là ōuxīyà (Âu Tây Á). Sinh ra ở châu “Âu”, trưởng thành ở phương “Tây”, nhưng lòng luôn nhớ nhung châu “Á”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]