Vấn đề nan giải ma nữ để lại. 
Oregon liếc nhìn những cái đĩa sáng bóng rồi hắng giọng một tiếng, “Cũng đâu còn gì để ăn chực.” 
Vương Tiểu Minh hết sức áy náy, “Tôi xuống nấu tô mì dương xuân cho anh ăn nhé? Cho thêm hai miếng huyết heo nữa.” 
Baal bỗng nhiên nổi cơn tanh bành, “Em còn dám ‘xuống’ cho hắn ‘ăn’?” 
Vương Tiểu Minh vội giải thích: “Trung Hoa xưa nay đặt nặng mấy chuyện lễ nghi, mời khách ăn cơm là một trong những phép tắc cần có…” 
Baal nói: “Trước khi ‘ăn’ còn cần nói câu ‘Làm người quan trọng nhất là phải vui vẻ’ đúng không?” 
Oregon thầm nhủ trong bụng: Sau khi gặp Baal, Tiểu Minh Vương phải “không vui” đến mức nào mà cả “làm người” cũng chả muốn nữa. 
Vương Tiểu Minh nói: “Anh ta không phải con người mà.” 
Oregon: “…” 
Baal hừ lạnh đáp: “Hắn là quỷ hút máu! Đúng thật là làm quỷ còn không chịu thôi bám lấy em!” 
Oregon: “…” 
Vương Tiểu Minh nói: “Em cũng là quỷ hút máu.” 
Baal nhướng mắt bảo: “Em cũng đừng có mà thôi bám lấy ta đấy.” 
Mặt Vương Tiểu Minh đỏ lên, cậu thẹn thùng gật đầu. 
Sắc mặt của Baal bấy giờ mới dịu lại, hắn đưa chén cho Vương Tiểu Minh. 
“Ăn đi.” 
Vương Tiểu Minh bưng chén, dè dặt trộm ngó Oregon một cái, bóng Baal chợt lóe lên, chắn ngay tầm nhìn của cậu. 
“Lúc ăn cơm không được nhìn trái ngó phải, sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị.” 
… 
Từ lúc vào cửa tới giờ chưa kịp làm gì mà đã 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-gioi-he-liet-that-lac-phong-an/2254814/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.