Chiếc xe đi được nửa đường, vì quốc lộ tắc nghẽn nên Trần Niệm Lâm lại đổi ý quay lại bệnh viện quân đội 108.
Anh hoàn toàn không biết hành động này đã tạo cơ hội cho một người khác.
Chiếc xe quân đội chuyên dụng quen thuộc dừng lại trước cửa lối cấp cứu của bệnh viện, thu hút sự chú ý của mọi người.
Trần Niệm Lâm ôm Tô Ý Hoan trong lồng ngực, che chắn rất kĩ, không ai có thể nhìn thấy khuôn mặt cô.
Cố Bắc Thần đã đứng chờ sẵn, vừa thấy Trần Niệm Lâm xuất hiện, chẳng nói chẳng rằng lôi xe cứu thương ở một góc qua, để Trần Niệm Lâm đặt Tô Ý Hoan lên đó.
Đèn phòng cấp cứu sáng hơn ba mươi phút mới tắt.
"Rốt cuộc cô ấy đã xảy ra chuyện gì? Anh lại bắt nạt cô ấy sao?" Vừa ra khỏi phòng cấp cứu, Cố Bắc Thần đã xông tới hỏi, ánh mắt Trần Niệm Lâm u ám. Trịnh Sâm đứng bên bèn giải thích rõ ràng mọi chuyện. Đến lúc này Cố Bắc Thần mới thôi tỏ ra khó chịu.
"Suy nhược cơ thể và hoảng sợ quá mức, may là lượng thuốc mê không nhiều, không nguy hiểm đến đứa bé trong bụng, chỉ là có để lại dị tật hay không phải qua 12 tuần sàng lọc mới có thể biết được."
Trần Niệm Lâm 'ừm' một tiếng, sau đó đi theo sau y tá đang đẩy giường, đưa Tô Ý Hoan về phòng bệnh.
Trong căn phòng chỉ còn lại hai người, Trần Niệm Lâm nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của Tô Ý Hoan, bờ môi khô nứt đến đáng sợ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-gia-truy-the-troi-buoc-em-ben-minh/3076541/chuong-66.html