Trần Niệm Lâm đi tới trước cửa phòng bệnh của Tô Ý Hoan, nghe thấy bên trong vang lên tiếng cười đùa của cả ba người.
Trần Tĩnh Di: "Oa, chú Hoắc, chú vẽ đẹp thật đó, lại còn dễ gần hơn bố con nữa!"
Tô Ý Hoan: "Đậu Đậu, đừng chạy qua chạy lại thế kẻo ngã."
Hoắc Quân Nghị: "Nếu Đậu Đậu thích, sau này khi có thời gian rảnh chú có thể dạy cháu vẽ!"
Trần Tĩnh Di: "Thật sao? Chú Hoắc thật là tuyệt vời!"
Ai đó đứng ngoài cửa, cặp lông mày chau lại đầy khó chịu, bàn tay đặt trên tay nắm cửa đã sắp bẻ gãy nó ra rồi.
Trần Niệm Lâm hít sâu một hơi, đẩy cửa đi vào.
"Tiểu Di, lại đây!"
Ba người trong phòng vừa thấy Trần Niệm Lâm xuất hiện đã thu lại vẻ tươi cười trên mặt.
Hoắc Quân Nghị ngồi trên ghế ngay sát giường Tô Ý Hoan, tay còn đang gọt dở mấy quả táo, đĩa đựng táo đặt trên đùi Tô Ý Hoan, có thể thấy khoảng cách giữa hai người gần đến mức nào.
Mà người phụ nữ kia thấy anh vào là lập tực thôi cười, dáng vẻ yên tĩnh như một kẻ câm.
Cô con gái bé bỏng thì giấu bức tranh ra phía sau lưng, bẽn lẽn đi tới, giơ tay lấy nắm lấy bàn tay to thô ráp vì cầm súng lâu năm của Trần Niệm Lâm, gọi một tiếng lảnh lót: "Bố Lâm!"
Gì mà bố Lâm!
Bố là bố, không phải bố Lâm... hay bố Hoắc!
Gân xanh ở hai bên thái dương của Trần Niệm Lâm đã nổi gồ lên, đủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-gia-truy-the-troi-buoc-em-ben-minh/3076538/chuong-68.html