Chương trước
Chương sau


Long đi rồi. Cánh cửa lạnh lẽo đóng lại, chỉ còn một mình Triệu Gia Hân trong căn phòng rộng lớn. Cô đưa tay lên hốc mắt, nhận ra mắt mình có chút ướt. Hồi nãy thức dậy, cô định khóc một trận cho đã. Gặp Long nên phải nín lại, cảm giác muốn khóc cũng không còn nữa.

Tự mình ngồi dậy, thấy đầu óc đã đỡ đau hơn rất nhiều, cũng tỉnh táo hơn chút.

Cô đứng lên, vuốt mái tóc cho thẳng rồi bước vào nhà tắm.

Tiếng vòi nước chảy tí tách, hơi nóng tỏa ra làm cho không gian trở nên mờ ảo. Bình nước nóng đã bật sẵn từ lúc nào, đoán là Cửu Châu trước khi đi đã bật lên giúp cô. Triệu Gia Hân xả nước vào bồn tắm, đến khi đầy, cô bước vào rồi nhấn cả cơ thể xuống dưới nước.

Hai ngày nay, Long xuất hiện, sắc màu trong cuộc đời cô đã tươi sáng lên, không còn u tối như những ngày trước đó nữa. Chắc là Cửu Châu cử Long đến để trông chừng cô, và tiện thể cũng làm bạn với cô luôn.

Vậy cũng tốt, có một người có thể đưa cô ra ngoài, cuộc sống của cô không còn đáng sợ và nhàm chán nữa, ngôi nhà này cũng không phải là địa ngục nữa rồi. Triệu Gia Hân quyết tâm, từ nay cô sẽ không sống qua ngày như một khúc gỗ mà sẽ sống như chim hoàng yến, dù có bị giam cầm vào ngục tối vẫn kiên cường, cất lên tiếng hót líu lo, âm thanh đầy trong trẻo. Cửu Châu đã giao cô cho Long, hẳn hắn rất tin tưởng Long. Vậy nên, cô sẽ tận dụng cơ hội đi chơi cùng Long để học kịch bản và trau dồi kĩ năng diễn xuất, để bất cứ khi nào hắn vứt bỏ cô cũng có thể sống tiếp được.

Cô kì cọ thật kĩ, mặc da thịt sưng tấy lên, chỉ mong sao mùi hương và những vết tích Cửu Châu để lại trên cơ thể càng phải đi càng tốt. Mùi hương thì có thể bị thay thế bằng mùi sữa tắm, nhưng vết tích thì vẫn còn đó, không thể nào xóa đi được.

Dấu răng của Cửu Châu hiện rõ trên cổ Triệu Gia Hân. Không phải chỉ một vết mà có tới ba vết liền. Đứng trước bàn trang điểm, Triệu Gia Hân dù có trát bao nhiêu phấn, bôi bao nhiêu kem nền cũng chẳng thể làm mất đi cái vết dâu tây đó trên chiếc cổ trắng nõn. Cuối cùng, cô phải chọn một chiếc váy liền dài qua gối. Chiếc váy màu be, phần trên là áo sơ mi có cúc cao đến nửa cổ phần thần dưới là váy suông, không có họa tiết. Mặc nó lên người, thân hình cô được tôn lên cao hẳn, giống như một tiểu thư quyền quý. Cô gái trong gương xinh đẹp và thanh tao, Triệu Gia Hân nhìn chính mình cũng phải ngẩn ngơ một hồi. Ghét thì ghét, cô vẫn phải công nhận rằng Cửu Châu rất có mắt thẩm mĩ, tùy tiện chọn bừa một bộ cũng được cái đẹp như vậy rồi.

Thay đồ tưởng nhanh mà cũng ngót hai chục phút, lúc mở cửa bước ra, Triệu Gia Hân hơi bất ngờ vì thấy Long đứng đấy. Suýt chút nữa thì cô quên mất anh.

- Đi thôi Long! Chúng ta đi đâu đây?

Nhìn thấy Long, tâm trạng cô liền cảm thấy vui vẻ. Đã lâu lắm rồi, Triệu Gia Hân không được ra ngoài. Cô vui đến nỗi đi như nhảy trên cầu thang, bỏ cả Long.

- Ơ, sao còn đứng đó? Anh không đi à?

Bắt người ta đứng chờ hai mươi phút đồng hồ, lúc ra ngoài, chẳng nói một câu mà làm lơ rồi đi trước, thử hỏi ai mà chẳng bực mình? Long cũng thấy bực mình đấy, chỉ là anh không biết mình bực vì những lí do trên. Anh chỉ biết là có cái gì đó rất là tức tối, sôi sục trong lòng.

- Sao vậy, đi thôi! Nào, lại đây!

Sau một hồi suy nghĩ, sức sống trong cơ thể Triệu Gia Hân lại căng tràn. Có lẽ vì thế mà cô quên mất việc đã bắt Long chờ đợi mình một khoảng thời gian tương đối lâu. Nhưng khi nhìn thấy Long vẫn đứng im, cô mới nhớ ra mình hơi vô ý, dùng bước chân lại, mỉm cười vẫy tay với anh.

- Xin lỗi nha! Tôi vui quá nên quên mất. Hi hi, mau đi thôi, anh chở tôi đi chơi đi!

Cô vốn sợ mấy người lạnh lùng ít nói. Gặp Long, lại cảm thấy không sợ, mặc dù Long trầm tính hơn tất cả những người mà cô từng gặp trước đó. Có lẽ vì Long cái gì cũng không biết, ngây thơ giống một đứa trẻ, không quan tâm thị phi, sống một cuộc sống một mình. Tính ra đôi lúc Triệu Gia Hân cũng không ghét lũ trẻ con quá, rất thích cái cảm giác trêu đùa chúng. Long giống trẻ con, ngoài những lúc đáng ghét ra, thì lúc bình thường, ở bên Long rất vui vẻ. Ngày hôm nay. Triệu Gia Hân đã hiểu được phần nào câu nói "vừa gặp đã thân" rồi.

Long tiến lên phía trước, hướng Triệu Gia Hân đứng đợi. Nhìn nụ cười rạng rỡ của cô, phần khó chịu trong anh đã nguôi ngoai bớt. Anh không hiểu, tại sao cô lại vui vẻ đến vậy. Ban nãy mặt mày còn nhăn nhó, vậy mà nghe tới đi chơi liền tươi sáng hẳn lên. Anh không hiểu vì sao tâm trạng của cô lại thay đổi nhanh đến vậy? Thế giới này nhàm chán, có điều gì để ngắm nhìn đâu chứ? Hồi trị thương trong biệt thự trên núi của Cửu Châu, anh đã sống một mình và anh thích cảm giác được một mình như thế. Anh đã từng nghĩ cả đời này sống một mình trong đó cũng được. Một người hướng nội và suy nghĩ về cuộc đời một cách hạn hẹp như Long, nhìn cô, vui vẻ đến vậy, khó trách Long cảm thấy thắc mắc.

Dù thấy rất là tẻ nhạt và buồn chán, nhưng Long vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ cao cả mà hắn giao cho, đó là dẫn người phụ nữ của hắn - Triệu Gia Hân ra ngoài chơi.

- Ê, này, chờ tôi với chứ!

Long phũ phàng lướt qua cô như một cơn gió, dường như là sự trả thù cho việc cô đã cố tình bơ anh. Chỉ có điều, Long khác với cô, bước chân anh tuy rất thong thả nhưng một bước của anh gấp hai lần bước chân cô. Chẳng mấy chốc, Cửu Châu đi ra đến cửa, bỏ xa Triệu Gia Hân.

- Này, này!

Trang phục có hơi vướng víu cộng thêm đôi giày cao năm phân khiến cô đi lại khó khăn hơn. Triệu Gia Hân phải vừa xách váy lên vừa chạy cho kịp anh. Lúc bắt kịp thì Long đã ra gần đến cổng, cô thở hồng hộc, nắm lấy tay Long và bám víu lấy anh:

- Ngoan nào, dắt tôi đi với! Tôi mệt quá!

Rất tự nhiên, cô nắm chặt tay anh không rời.

Bàn tay của cô so với anh cũng bé xíu xiu giống như so với Cửu Châu. Tay cô mềm mại và man mát, vừa chạm vào đã kích thích cơ thể anh. Tuy vậy, cảm giác đầu tiên Long thấy khi cô nắm tay anh là vô cùng khó chịu. Long muốn hất tay cô ra, nhưng cô nắm chặt quá, anh không dứt ra được.

Có thực sự là anh không dứt ra được không? Với sức khỏe của anh thì cái bàn tay nắm chặt của Triệu Gia Hân có là gì?

Câu trả lời đơn giản nhất, hình như, lí trí và con tim anh chưa thực sự muốn buông bàn tay nhỏ nhắn ấy ra Long cao hơn Triệu Gia Hân một cái đầu. Sự chênh lệch về chiều cao quá lớn đôi khi cũng không phải không tốt. Nhìn họ đứng cạnh nhau, trông rất đẹp đôi. Không phải đẹp theo kiểu một đôi trai tài gái sắc. Long không thích mặc vest giống như Cửu Châu. Trang phục thường ngày của anh thường là áo phong và quần kaki hoặc quần bò. Dĩ nhiên hôm nay cũng như bao hôm khác, anh diện một chiếc áo phong tay lỡ màu đen trơn và mặc quần bò màu đen. Sự đối lập giữa hai kiểu trang phục khiến cho họ giống như một chàng vệ sĩ và một nàng tiểu thư quyền quý.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.