“Vợ ơi, chúng ta đi đặt phòng, đi hẹn hò đi.”
Sau khi lái chiếc xe BMV của Mộ San San ra khỏi câu lạc bộ thể dục thể thao Quốc tế Hồng Cốc, Lâm Phi thề rằng nhất định sẽ tìm cơ hội đưa Tô Thanh Lam tới khách sạn đứng tên cô ta nên nhất thời buột miệng nói ra. Khi định đổi cách nói thì hai từ “đặt phòng” vẫn bị Mộ San San nghe thấy.
Bình thường Mộ San San cũng không mấy khi bị Lâm Phi lôi vào chuyện này nên cũng không phát giác ra được Lâm Phi có điểm gì đó không ổn. Có điều, đôi mắt lạnh lùng của cô vẫn không kiềm chế được mà trợn lên với hắn một cái.
Mặc dù không hiểu Lâm Phi có ý định lôi Tô Thanh Lam tới khách sạn lần thứ hai nhưng với lệnh cấm túc mà Tô Thanh Lam nói, và nghĩ tới hai từ “đặt phòng” của Lâm Phi thì Mộ San San đương nhiên sẽ không ưng nổi rồi.
“Đặt phòng cũng được, hẹn hò cũng được, anh có tiền mà?”
Lâm Phi vốn dĩ cho rằng nhất thời lỡ miệng bị Mộ San San phát hiện sẽ mắng hắn vài câu. Nhưng không ngờ Mộ San San lại hỏi lại hắn bằng một câu đầy ý châm chọc như vậy. Đây là lần đầu tiên Lâm Phi nghe thấy cô vợ tổng giám đốc nói hai từ “đặt phòng”.
“Có tiền là có thể đi đặt phòng?”
Lúc hỏi câu này, giọng điệu của Lâm Phi thậm chí còn hơi run. Không thể trách Lâm Phi kiểm soát tâm lý không tốt mà vì câu hỏi vặn của Mộ San San đã cho hắn quá nhiều liên tưởng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-duong-binh-vuong/2710595/chuong-375.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.