Sáng thứ bảy, trong phòng đọc sách của biệt thự Lệ Thủy, nơi ở của Lâm Phi và Mộ San San.
“Lâm Phi, anh đứng xa tôi ra một chút được không?”
Sau khi dùng xong bữa sáng mà Lâm Phi tự tay làm, Mộ San San vốn dĩ còn đang muốn kéo dì Quế tới phòng khách tâm sự nhưng ngặt nỗi dì Quế lại có hứng thú với một người dậy sớm nấu ăn sáng như Lâm Phi hơn. Dì chỉ nói với Mộ San San đôi câu, sau đó chủ động đứng dậy tìm Lâm Phi nói chuyện. Mộ San San cũng không biết dì Quế và Lâm Phi nói gì. Tóm lại sau khi hai người kết thục cuộc trò chuyện thì dì Quế đi kiểm tra sức khỏe, còn Lâm Phi lại ở lại biệt thự một cách khác thường.
Ở lại thì ở lại, Mộ San San cũng chẳng mấy phản cảm. Mặc dù vẫn không mấy dễ chịu với Lâm Phi nhưng dù sao hai người cũng đã kết hôn, Mộ San San thật không thể đuổi Lâm Phi ra ngoài phải không nào.
Thực tế thì so với việc Lâm Phi ban ngày ban mặt chạy ra ngoài làm xằng làm bậy, là một người vợ, Mộ San San đương nhiên càng hy vọng Lâm Phi ở nhà hơn.
Nếu như Lâm Phi ngoan ngoãn ở nhà thì tổng giám đốc Mộ đương nhiên cũng sẽ khá hài lòng.
Nhưng ngặt nỗi, không biết dây thần kinh nào của Lâm Phi có vấn đề, sau khi nói chuyện với dì Quế xong cứ bám lấy Mộ San San. Mặc dù hắn chẳng đụng chân đụng tay gì với cô nhưng lại khiến cô căn bản không thể nào yên tâm làm việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-duong-binh-vuong/2710572/chuong-365.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.