Sáng sớm hôm sau, hoặc có thể nói là sáng ngày thứ bảy, một kẻ lười biếng số một như Lâm Phi mới sáng sớm ra đã bận rộn trong gian bếp.
Còn một người từ trước đến giờ luôn dậy sớm chạy bộ như Mộ San San lại ngủ lười trên giường một cách kỳ lạ.
Sự khác thường hôm nay của đôi vợ chồng này thực ra cũng rất dễ hiểu. Điều đó đương nhiên là vì Lâm Phi bất bình vì cô vợ Mộ San San khóa cửa xe nhốt hắn sau đó hắn cướp được chìa khóa, cướp được túi xách và điện thoại của cô rồi bỏ rơi Mộ San San ở hầm đỗ xe của toà nhà Vọng Nguyệt.
Vốn dĩ cũng chẳng sao đâu.
Vì dù sao Mộ San San cũng là vợ hợp pháp của hắn. Sau một khoảng thời gian tiếp xúc, Lâm Phi còn có cảm tình với vợ mình, thậm chí là thích Mộ San San nữa.
Cũng vì thích, thậm chí có thể nói là có tình cảm nên Lâm Phi đương nhiên không muốn để Mộ San San ở lại qua đêm một mình ở tòa nhà Vọng Nguyệt.
Hắn cũng chỉ định cho Mộ San San một bài học nho nhỏ, đợi sau khi màn đêm buông xuống thì mới lái xe về đó đón Mộ San San.
Thế nhưng ai ngờ, không hổ là tổng giám đốc lạnh lùng băng giá, ương bướng quá chừng. Mộ San San không những không bắt xe về mà tự đi bộ ra khỏi hầm để xe của tập đoàn Mộ Thị, định cứ như vậy mà về biệt thự Lệ Thuỷ.
Khoảng cách giữa biệt thự Lệ Thuỷ và tòa nhà Vọng Nguyện không hề ngắn. Nếu như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-duong-binh-vuong/2710571/chuong-364.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.