Chương trước
Chương sau
Chiếc váy ngủ mềm mại mỏng tang kia che đi cơ thể với những đường cong gợi cảm, khuôn mặt đỏ hồng với nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, đôi chân dài miên man trắng nõn nà mềm mại để bên cạnh giường thật khiến cho người ta hận không thể ôm vào lòng mà tận hưởng.

Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên Lâm Phi thấy vợ mình mặc váy ngủ nhưng chỉ ngần nghĩ tới số nội y cao cấp khơi gợi lên những suy nghĩ vô tận của đàn ông trong tủ quần áo của Mộ San San là Lâm Phi chỉ hận không thể nhào vào cô vợ của mình.

Sự thật quả trêu người.

Tổng giám đốc Mộ vốn đẹp nghiêng nước nghiêng thành, bình thường với bộ dạng tổng giám đốc lạnh lùng đó ít nhiều còn có thể khiến hắn phải cảnh giác nhưng bây giờ trong căn phòng chỉ có hai người Mộ San San ở trên giường như một cô gái tuyệt đẹp đang ngủ, có ông trời biết được Lâm Phi phải chịu sự giày vò tâm lý khổ sở đến nhường nào.

Vì biết rõ tính tình lạnh lùng của cô vợ tổng giám đốc, nếu như đổi Mộ San San thành bảo bối Thẩm Bội Ni kia thì Lâm Phi đây quan tâm ba bảy hai mươi mốt làm cái gì, e rằng đã nhao vào luôn rồi.

“Vợ ơi, anh nghĩ rằng cái màu hồng hợp hơn…”

Bịch!

Lâm Phi còn chưa nói hết câu, Mộ San San với vẻ ngượng ngùng xấu hổ nhẫn nhịn nỗi đau đớn ê ẩm toàn thân từ nãy đến giờ đã lôi con gấu Teddy bên cạnh ra nện luôn vào đầu Lâm Phi.

Mặc dù tính cách tổng giám đốc Mộ rất kiêu ngạo nhưng cô vẫn là một cô gái được nuôi dưỡng với văn hoá truyền thống, ăn sâu vào cốt cách. Kết hôn lâu như vậy mà vẫn bị ông chồng hời Lâm Phi này làm cho tức đến mức xấu hẩu nhưng đây là lần đầu tiên cô ra tay với Lâm Phi.

Không thể trách tổng giám đốc Mộ đột nhiên giở trò bạo lực, thực tế lời nói của Lâm Phi sắp khiến cô nổi điên đến nơi rồi.

Tổng giám đốc Mộ cũng chỉ là bảo ông chồng hời Lâm Phi giúp cô lấy cái áo tắm thôi nhưng Lâm Phi lại vô tình phát hiện được trong tủ quần áo của Mộ San San có biết bao nhiêu nội y hàng hiệu cao cấp nên hắn đi thảo luận với cô một cách nghiêm túc xem nội y nào hợp với cô hơn.

Mặc dù đã nhận giấy kết hôn rồi nhưng dù sao hai người vẫn chưa “động phòng”. Chủ đề đề cập đến vấn đề nhạy cảm mang tính riêng tư của con gái sao có thể nói ra tuỳ tiện vậy chứ.

Đương nhiên nếu như vậy thì Mộ San San cũng không đến mức tức giận đến mức lôi cả con gấu Teddy mà cô yêu thích ra đập Lâm Phi làm gì.

Sự thực thì chủ đề mà Lâm Phi thảo luận với Mộ San San quá nhạy cảm và nó thách thức giới hạn chịu đựng của Mộ San San. Nếu không nghĩ tới việc cô còn cần ông chồng hời này ôm mình đi tắm thì Mộ San San e rằng sớm đã lạnh lùng đuổi người rồi.

“Có gì mà xấu hổ chứ, nội y của con gái không phải mặc để chồng ngắm sao.” Thấy Mộ San San nổi điên lên, Lâm Phi cũng không thể không từ bỏ ý định với mưu đồ muốn Mộ San San mặc vài bộ nội y đi vài vòng. Thế nhưng cứ nghĩ tới số nội y cao cấp nhiều vô tận đó hắn vẫn không sao kiềm chế nổi mà lên tiếng lẩm bẩm.

“Anh nói gì hả?” Mặc dù căn phòng ngủ của tổng giám đốc Mộ không hề nhỏ nhưng trong căn phòng chỉ có hai người, Mộ San San sao có thể không nghe ra Lâm Phi lầm bầm gì chứ.

“Ý anh là vợ có cần anh xoa bóp cho không?”

Thấy bộ dạng lạnh lùng đó của Mộ San San lại bắt đầu nổi lên, Lâm Phi đâu thể tiếp tục chủ đề nội y khiến tổng giám đốc Mộ xấu hổ cùng cực nữa. Hắn dứt khoát đổi chủ đề.

Mặc dù miệng thì nói với ý tứ thương lượng nhưng đôi tay Lâm Phi lại không hề có chút gì là do dự. Hắn ngồi luôn xuống giường của Mộ San San rồi nắm lấy đôi chân dài miên man của cô.

“Lâm Phi anh làm gì thế hả?” Thấy ông chồng hời mồm mép bắt đầu an phận nhưng tay lại bắt đầu không ngoan ngoãn, Mộ San San lạnh lùng lên tiếng và lập tức muốn rụt ngay chân mình khỏi đôi tay kia của Lâm Phi.

“Em mà còn dám cử động linh tinh thì anh không dám chắc có đụng tới các vị trí khác trên người em không đấy.”

“Anh mơ đi, tôi đang… Suýt!”

Không chịu nổi sự uy hiếp của Lâm Phi, Mộ San San tung luôn ra một đạp định đạp Lâm Phi nhưng còn chưa kịp giơ hẳn chân ra thì cảm giác đau đớn tê dại lan khắp người khiến Mộ San San không sao nói hết một câu trọn vẹn.

“Nhẫn nhịn chút nhé, em đứng cả đêm nên đôi chân nhất định là tụ máu rồi. Nếu không xoa bóp thì e rằng trong mấy ngày tiếp theo em không xuống nổi giường đâu.”

Lâm Phi nhẹ nhàng xoa bóp đôi chân dài miên man của Mộ San San, vẻ mặt vô cùng chuyên tâm và nghiêm túc. Bộ dạng đó trông y hệt bác sĩ đang xoa bóp cho bệnh nhân của mình vậy.

Mặc dù là thế nhưng hiểu rõ bản tính vô liêm sỉ của Lâm Phi nên Mộ San San đương nhiên không vì thế mà mất cảnh giác với các hành vi của Lâm Phi.

“Nếu em không muốn đợi chút nữa khi đi tắm anh đi cùng em thì anh khuyên em ngoan ngoãn chút đi.” Kết hôn hơn nửa năm trời, cũng sống cùng nhau mấy tháng rồi, Lâm Phi đâu thể không hiểu suy nghĩ đó của Mộ San San chứ.

Mộ San San cau mày, cô dùng khuôn mặt lạnh lùng nhìn Lâm Phi rồi lên tiếng: “Anh có ý gì hả?”

“Em cho rằng với tình trạng hiện giờ của em mà em có thể đi ra khỏi phòng tắm à?”

“Tôi…”

“Tôi cái gì mà tôi, còn dám nói từ nào nữa thì anh cho em thành tân nương luôn đấy.”

Lâm Phi cũng đã bị thái độ đó của Mộ San San khiến cho không mấy vui vẻ. Nghĩ mà xem Lâm Phi hắn dù gì cũng là linh hồn của tổ chức Phán Quyết Địa Ngục, nói thế nào cũng là nhân vật có máu mặt khiến cho lính đánh thuê trên khắp thế giới phải run sợ.

Nếu không phải cảm động với việc Mộ San San đợi hắn cả đêm ở cửa thì Lâm Phi cũng chẳng thèm xoa bóp cho Mộ San San làm gì.

Mặc dù Mộ San San chân dài thật đấy, da dẻ mềm mại rồi xoa bóp cũng sướng tay lắm đấy nhưng cũng phải nghĩ tới cảm xúc của Lâm Phi một tí chứ.

Không phải người đàn ông nào khi đối diện với sự gợi cảm của đôi chân thế này cũng có thẻ ngồi yên được.

Nói tóm lại, xoa bóp cho một mỹ nhân đẹp tuyệt trần như Mộ San San quả thực đôi tay rất có cảm xúc nhưng tâm lí lại vô cùng bí bách khó chịu.

Cũng không biết có phải bị câu nói “cho em thành tân nương” của Lâm Phi khiến Mộ San San giật mình sợ hãi hay do thật sự cảm nhận được sự thoải mái sau khi được Lâm Phi xoa bóp mà tổng giám đốc Mộ San San cũng bình tĩnh trở lại không ngọ nguậy lung tung nữa.

Không có những cử động đó của Mộ San San nên thủ pháp xoa bóp độc đáo của Lâm Phi được thi triển một cách triệt để.

Mặc dù Lâm Phi không phải là thợ chuyên massage nhưng khả năng hiểu biết của hắn với các huyệt vị và kinh lạc cũng phải khiến cho các tay massage chuyên nghiệp trên thế giới phải ngưỡng mộ.

Còn sự kiểm soát lực bóp của Lâm Phi thì thực sự đỉnh cao.

Có điều chỉ trong mười mấy giây ngắn ngủi, Mộ San San cũng đã cảm nhận được sự thoải mái mà Lâm Phi xoa bóp cho mình. Đôi chân vốn dĩ đau tê buốt thì giờ nhờ có bàn tay xoa bóp mềm mại khéo léo của Lâm Phi mà Mộ San San không còn thấy ê ẩm nữa mà thay vào đó là thoải mái dễ chịu như bay trên mây vậy.

“Suýt…”

Tiếng kêu nhõng nhéo đó của Mộ San San vô tình khiến bầu không khí trở nên thân thiết và ấm áp hơn…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.