“Lâm Phi, anh là đồ khốn khiếp, anh muốn làm gì hả?”
Trong phòng ngủ tầng hai của biệt thự Lệ Thuỷ, cũng chính là trong căn khuê phòng của tổng giám đốc Mộ. Sau khi thấy Lâm Phi quẳng mình lên giường rồi cởi phăng quần áo ra, Mộ San San không kiềm chế nổi lên tiếng quát nạt.
Vì tổng giám đốc Mộ mặt mày khổ sở đợi Lâm Phi suốt cả một đêm ở bên ngoài biệt thự nên người ngợm đau đớn, không lấy đâu ra nhiều hơi nhiều sức, chứ nếu không thì Mộ San San đã ôm gối mà đập luôn vào ông chồng hời này rồi.
Trò cười gì thế này không biết, nghĩ mà xem tổng giám đốc Mộ vì lo lắng cho sự an toàn của Lâm Phi nên đợi cả đêm ở cổng biệt thự. Lâm Phi không những không an ủi lấy một câu, ngược lại còn bế Mộ San San vào phòng ngủ rồi diễn trò thoát y cho cô xem.
Mộ San San không thể nào nhẫn nổi.
Nếu không phải vì đang đau đớn mình mẩy không ném nổi cái gối thì Mộ San San thật sự chỉ muốn đập cho hắn chấn thương sọ não luôn đi.
“Vợ San San yêu mến của anh, nếu anh nhớ không nhầm thì em nói là em muốn nhìn thấy anh có bị thương không mà.”
“Nhưng tôi không bảo anh cởi quần áo.”
“Anh không cởi hết thì em làm sao biết được anh có bị thương hay không.”
“Anh… Đúng là vô liêm sỉ.”
Sự thật của rất nhiều lần đã chứng minh tổng giám đốc Mộ mặc dù đánh đâu thắng đó trên thương trường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-duong-binh-vuong/2710414/chuong-288.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.